Câu chuyện này được dựa trên truyện cổ tích của Jacob và Wilhelm Grimm
Minh họa: Thanh Nguyễn

Ngày xửa ngày xưa, có một cặp vợ chồng luôn mong mỏi sinh được một mụn con. Cửa sổ sau nhà của họ nhìn ra một khu vườn tuyệt đẹp ngập tràn sắc hoa và thảo mộc. Tuy nhiên, đẹp là vậy mà không ai dám bước chân vào khu vườn này, khi chủ nhân của nó là một mụ phù thủy đáng sợ. 

Một ngày nọ, người vợ đứng bên cửa sổ và thấy một luống rau diếp tươi mơn mởn. Nàng rất muốn ăn. Ngày qua ngày, nàng lại càng thèm ăn thứ rau này hơn đến mức ngã bệnh.

Người chồng thấy vậy bèn hỏi:

– Em yêu, điều gì làm em đau ốm vậy?

Người vợ đáp:

– Em sẽ chết mất nếu không được ăn rau diếp ở khu vườn sau nhà mình.

Trong nỗi tuyệt vọng, người chồng quyết định sẽ hoàn thành ước nguyện của vợ. Khi màn đêm buông, chàng trèo tường lẻn vào khu vườn của mụ phù thủy. Chàng nhanh chóng lấy một ít rau diếp mang về cho người vợ đau ốm. Nàng ngay lập tức ăn ngon lành.

Ngày hôm sau, người vợ lại thèm ăn thêm, khiến người chồng lại phải trèo vào khu vườn cấm. Nhưng ngay sau khi trèo qua, chàng kinh hãi bắt gặp mụ phù thủy đang lù lù bên cạnh tự lúc nào. Bà ta giận dữ:

– Sao nhà ngươi dám ăn trộm của ta? Ngươi sẽ phải trả giá!

Người chồng trình bày tình trạng của vợ mình và van xin mụ phù thủy tha tội. Bà ta đáp:

– Nếu nhà ngươi nói thật, nhà ngươi có thể lấy bao nhiêu rau tùy thích nhưng với một điều kiện. Ngươi phải trao cho ta đứa con vợ ngươi sinh ra, ta sẽ chăm sóc cho nó như con ruột của ta.

Vì hoảng sợ mà người chồng chấp thuận.

Sau khi người vợ sinh con, mụ phù thủy trở lại, bắt đứa bé đi và đặt tên cho bé là Rapunzel. Càng lớn Rapunzel càng xinh đẹp lộng lẫy. Khi cô bé 12 tuổi, mụ phù thủy nhốt cô trên một tòa tháp trong rừng. Tòa tháp này chẳng có cửa ra vào hay cầu thang mà chỉ có một chiếc cửa sổ nhỏ ở trên cao.

Mỗi khi mụ phù thủy muốn vào tháp, mụ sẽ đứng dưới gọi lớn:

Rapunzel, Rapunzel,
Thả tóc xuống nào!

Rapunzel sở hữu mái tóc dài, đẹp như vàng ròng. Nghe thấy tiếng mụ phù thủy, cô liền gỡ tóc, buộc xung quanh một chiếc móc ở cửa sổ rồi thả tóc xuống mặt đất. Mụ phù thủy bám vào tóc cô mà leo lên.

Vài năm sau, một vị hoàng tử đi ngang qua rừng. Chàng đến gần tòa tháp thì nghe thấy tiếng hát của Rapunzel. Chàng muốn đi lên thăm nàng nhưng lại không tìm thấy lối vào.

Thế rồi ngày nào chàng cũng quay lại khu rừng để nghe nàng hát. Một hôm nọ, khi chàng đang đứng sau một cái cây, chàng thấy mụ phù thủy đứng dưới gọi lên:

Rapunzel, Rapunzel,
Thả tóc xuống nào.

Và chàng chứng kiến mụ leo lên tháp.

Ngày hôm sau, khi trời bắt đầu xẩm tối, hoàng tử đến tòa tháp cất tiếng gọi:

Rapunzel, Rapunzel,
Thả tóc xuống nào.

Làn tóc rơi xuống, hoàng tử nắm lấy leo lên.

Lúc đầu, Rapunzel nhìn thấy một người đàn ông lạ mặt nên vô cùng hoảng sợ. Tuy nhiên, hoàng tử đã trấn an nàng, thể hiện sự xúc động của mình khi nghe nàng hát. Khi chàng ngỏ lời muốn cưới nàng làm vợ, Rapunzel cũng động lòng, nàng đáp:

– Em sẵn lòng theo chàng, nhưng em không biết làm sao để đi xuống. Thế này đi, mỗi lần chàng tới, hãy mang cho em một bó tơ để em bện thành một chiếc thang. Khi nào bện xong em sẽ dùng thang leo xuống và đi cùng chàng.

Hai người hẹn gặp vào mỗi tối, bởi mụ phù thủy già thường đến vào ban ngày.

Mụ không hay biết gì cho đến khi Rapunzel buột miệng hỏi tại sao mụ lại nặng hơn hoàng tử. Mụ giận dữ túm lấy và cắt phăng tóc Rapunzel. Chưa hả giận, mụ lôi cô gái tội nghiệp đến một nơi hoang vu rồi bỏ mặc cô tại đó.

Sau khi trở về, mụ buộc tóc đã cắt của Rapunzel vào chiếc móc trên đỉnh tháp. Tối đó, như thường lệ hoàng tử lại gọi: 

Rapunzel, Rapunzel,
Thả tóc xuống nào.

Mụ phù thủy thả tóc Rapunzel xuống.

Vào đến tòa tháp, hoàng tử gặp mụ phù thủy thay vì người thương. Mụ chế nhạo:

-À há! Ngươi mất Rapunzel rồi. Ngươi sẽ không bao giờ gặp lại nó nữa đâu.

Quá đau buồn, hoàng tử nhảy từ tòa tháp xuống. Chàng thoát chết khi rơi vào bụi gai, nhưng lại bị gai đâm mù mắt. Chàng lang thang trong rừng, chỉ ăn cỏ và rễ cây, vừa đi vừa than khóc nhớ thương người yêu. Chàng cứ thế lang thang nhiều năm cho đến khi tới miền hoang vu nơi Rapunzel đang sống khổ sở cùng hai đứa con sinh đôi mà nàng sinh ra.

Nghe thấy tiếng nói quen thuộc, chàng men theo. Rapunzel gặp và nhận ngay ra chàng, ôm choàng lấy chàng mà khóc. Hai giọt nước mắt của nàng rơi vào mắt chàng, làm đôi mắt sáng bừng trở lại. Chàng đã nhìn lại bình thường được rồi! Chàng sau đó dẫn nàng về vương quốc của mình, người dân vui mừng chào đón họ. Cuối cùng, hai người sống bên nhau lâu bền và hạnh phúc.

Xem thêm các truyện cổ tích của Anh em nhà Grimm