Phạm Kiều Loan

Có những kỷ niệm đẹp về một hành trình được xếp trân trọng vào ngăn ký ức, có những câu chuyện về nơi đã đi qua khiến ta mỉm cười nhớ lại, nhưng cũng có những nỗi nhớ về một vùng đất khiến ta xốn xang.

"Hang Hổ" - Tiger's Net trên vách đá cao 3.000m

Trong không gian dịu nhẹ mùi tinh dầu chanh sả – món quà nhỏ được mang về từ “Đất nước Rồng Sấm”, đoạn ký ức về Bhutan hiện lên, từng hình ảnh lướt qua thân thương quá đỗi. Tôi nhớ mùa xuân năm ấy hoa đào nở hồng rực khắp lối; cỏ cây mướt xanh hai bên đường nhỏ quanh co trong rừng; những cô gái, chàng trai miền sơn cước má đỏ hây hây với đôi mắt hiền từ; bày trẻ với ánh mắt trong veo, đáng yêu… Và, tôi nhớ mãi bé gái đã trao tôi cái ôm tha thiết vào một chiều xuân.

Như một cơ duyên, việc tôi quyết định tới Bhutan chỉ trong thoáng chốc! Sau gần 5h bay từ Bangkok – Thailand, tôi đặt chân xuống Paro – thành phố có sân bay quốc tế duy nhất của Bhutan với sự háo hức khi được đến đất nước nhỏ bé chưa tới 700.000 dân nhưng thường được gọi tên là miền đất của hạnh phúc.

Thiếu nữ Bhutan trong trang phục Kira truyền thống

Hình ảnh đầu tiên mà tôi ấn tượng về Bhutan chính là trang phục truyền thống, Gho (dành cho nam) và Kira (dành cho nữ) được người dân mặc thường xuyên. Bạn hướng dẫn viên trẻ người bản xứ khoe ngay với đoàn chúng tôi về bộ Gho đang mặc được dệt bằng tay từ đời ông nội. Ánh mắt đầy tự hào của chàng trai đã nói lên tất cả về sự trân trọng những giá trị truyền thống của dân tộc. 

Bhutan có khung cảnh thiên nhiên hùng vĩ không hề bị tác động bởi bàn tay con người. Là vùng đất của những tu viện nên đến đâu tôi cũng thấy cờ phướn nhà Phật tung bay. Người Bhutan đôn hậu và thân thiện, họ suy nghĩ đơn giản về cuộc sống. Họ tin vào luật nhân quả và duyên kiếp nên sống từ bi, làm việc tốt cho người khác và không sát sinh. Có lẽ bởi trung thành với triết lý Phật giáo nên nơi đâu tôi qua cũng gặp nụ cười nồng hậu chào đón, từ những cô bé ríu rít tới trường tới người dân địa phương đang rảo bước trên đường về nhà. Nhìn vào những đôi mắt nâu dịu dàng, hồn nhiên ngập tràn hạnh phúc ấy, tôi thấy mình thật tầm thường khi luôn nghĩ theo hướng thực tế trần trụi. Rất may là chỉ sau một buổi, tôi đã cất gọn lối suy nghĩ cố hữu và mở lòng đón nhận niềm hạnh phúc đến từ những điều giản dị. 

Hoa đào nở ở thung lũng Bumthang

Hành trình của tôi đi từ Tây sang Đông, xuyên qua những cánh rừng nguyên sinh, trên con đường mòn chỉ rộng 2.5m gập ghềnh đầy hiểm nguy. Những cái tên đã ghi dấu trong tôi là Paro, Thimpu, Punakha, Trongsa, Jakar (Bumthang). Đây là những vùng đất thanh bình với nhịp sống chậm rãi. Đặc biệt, những ngôi nhà của người dân có cùng một phong cách giản dị với mái ngói nâu trầm, cửa gỗ họa tiết vuông vắn cùng tường gạch vôi trắng. Bên cạnh đó, có rất nhiều tu viện được xây dựng trên lưng chừng núi, trong đó tu viện Paro Taktsang – một trong những nơi linh thiêng nhất ở Bhutan còn được biết đến dưới tên tiếng Anh là The Tiger’s Nest.

Lễ hội mùa xuân ở Paro

Bumthang là điểm dừng chân cuối trên hành trình của tôi. Với thảm cỏ xanh mướt, hoa xuân khoe sắc thắm, những khu rừng linh sam bao quanh các ngôi nhà đơn sơ nhưng đẹp như tranh vẽ, những lá cờ Phật giáo nổi bật giữa khung cảnh núi non, những bóng áo cà sa đỏ thư thái ung dung… thời gian đã trôi thật chậm để tôi thỏa sức sống trong cảm xúc thư thái, an yên. Cũng chính nơi đây, tôi đã gặp một bé gái, mà theo triết lý Phật giáo có thể là con yêu của tôi ở kiếp sau. Vào buổi sáng lang thang chụp hình, tôi đã gặp bé trên đường em đi học. Nhìn thấy tôi, em bẽn lẽn cười rồi lặng im, nấp sau lưng các chị đăm đăm nhìn tôi hỏi chuyện mọi người. Khi các chị bước đi, em vẫn đứng đó nhìn. Rồi khi các chị kéo tay đi, em dùng dằng ngoái lại không rời mắt khỏi tôi, ánh mắt khắc khoải đợi chờ! Không cầm lòng, tôi dang rộng đôi tay và gọi bé, em vội giật khỏi tay chị và lao vào lòng tôi, áp má vào mặt tôi, hai cánh tay nhỏ xíu vòng cổ tôi ôm thật chặt. Tôi ngồi đó lặng đi, ôm em giữa đường, mùi nắng sớm, mùi hương chanh sả từ tóc, từ bộ kira của bé vấn vít quanh tôi. Nước mắt tôi đã không ngừng rơi vì một cô bé nơi xa lạ đã chạm sâu vào trái tim mình, đã làm lòng tôi nhói lên khi từ biệt và tôi chợt nhận ra, tôi không còn là khách du lịch. Chốn này như là nhà, là nơi tôi sẽ về mỗi khi muốn tìm kiếm sự thanh thản, an bình.

Tôi nhớ Bhutan thanh bình, tôi nhớ bé gái với cái ôm yêu thương, tôi nhớ người bạn dù mới quen trên đường leo núi tới tu viện Paro Taktsang… nhưng luôn mong chờ tôi đến thăm nhà. Tôi mong sẽ có dịp cùng bạn thưởng trà, thả mình trong sự trong sự yên bình với ngọn gió xuân Bhutan và nguyện cầu cho mọi điều tốt đẹp.