Phương Nguyễn
Nằm ở phía bắc đảo Honshu, cũng là khu vực đông bắc Nhật Bản, Tohoku là một vùng đất hoang sơ rộng lớn, nơi tiếp giáp của 6 tỉnh nông thôn trung du, gắn kết với nhau bởi phong tục, di sản lâu đời, và thiên nhiên hùng vĩ.

Bức tranh thiên nhiên mang tên Aomori
Chúng tôi đáp xuống phi trường Narita, Tokyo vào một buổi bình minh nắng ấm. Chuyến bay kéo dài 6 giờ đồng hồ của Vietnam Airlines băng qua màn đêm, để rồi khi những tia sáng đầu tiên rọi xiên qua cửa sổ, chúng tôi choàng tỉnh giấc và nhận ra rằng, ngoài kia mùa thu vàng đã đến.
Hầu hết, người nước ngoài quan tâm đến Tohoku vì thảm hoạ động đất năm 2011 ở tỉnh Fukushima, ít ai chú ý vùng này còn là “mỏ vàng” về thiên nhiên và có bề dày văn hoá chưa được khai phá đúng mức. Có lẽ vì điều kiện địa lý xa xôi và việc phát triển kinh tế tập trung vào vùng Kanto sầm uất, Tohoku như một thôn nữ xinh xắn vẫn giấu mình trong chiếc áo nâu dày. Tàu cao tốc Shinkansen hiện tại đã có hành trình vượt qua thủ phủ Aomori, đô thị cực bắc của đảo Honshu và cũng là thành phố quan trọng bậc nhất của vùng Tohoku. Điều này giúp cho việc di chuyển từ Tokyo đi xuyên qua hết vùng Tohoku rất dễ dàng.
Chúng tôi chọn cung đường đơn giản nhất là lên chuyến tàu cao tốc bắt đầu từ Tokyo đi thẳng đến Aomori. Thời gian tàu chạy hết hơn 3 giờ và là một trong những trải nghiệm tàu cao tốc êm ái nhất của tôi. Aomori hiện ra diễm lệ với thiên nhiên trác tuyệt. Vùng thôn dã nằm hoàn toàn về phía bắc, một đầu của nó nối với đảo Hokkaido qua đường hầm tàu điện Seikan ở sâu dưới đáy biển, dài đến 53km (hiện là đường hầm qua biển dài nhất thế giới). Ở vị trí đó, Aomori sở hữu rất nhiều những cảnh quan thiên nhiên, bao gồm cả vịnh biển Mutsu, dãy núi Hakkoda nổi tiếng với mùa thu lá đỏ và mùa đông tuyết trắng như thiên đường. Aomori còn có hồ nước tự nhiên Towada rộng mênh mông, nằm giữa bốn bề núi non hùng vĩ, cạnh bên đó chính là đường mòn xuyên rừng Oirase trứ danh. Mỗi độ thu về thì cả khu rừng chuyển màu vàng đỏ như một bức tranh.
Theo gợi ý của văn phòng hướng dẫn du lịch tỉnh Aomori, chúng tôi chọn một hành trình trong ngày. Buổi sáng, chúng tôi đi cáp treo lên đỉnh núi Hakkoda ngắm toàn cảnh vùng núi non và bình nguyên rộng lớn trải dài màu vàng rực rỡ. Sau đó chúng tôi trekking trên con đường Oirase để tới hồ Towada. Xen lẫn con đường lát gỗ cẩn thận, cây cối như quấn quanh chân các lữ khách, suối róc rách reo vui ở cạnh bên, tiếng chim rừng líu lo vẫn vang vọng đâu đó. Cây lá hiển nhiên vàng tươi và đỏ rực, các tán tùng bách vẫn điềm tĩnh đứng giữa rừng lá phong xào xạc. Các loài cỏ dại, lau sậy chen nhau lô nhô bên bờ suối hay trên những triền dốc thoai thoải.
Đi bộ dọc theo đường mòn được chừng 10km thì mặt hồ rộng và phẳng lặng dần hiện ra. Những chiếc du thuyện dập dềnh trên mặt hồ, lướt nhẹ đi trong màn sương khói toả lên từ mặt nước. Gió lành lạnh thổi từ khơi xa vào, các lữ khách kéo vội mũ trùm đầu, xuýt xoa và chạy vào quán tìm một ly trà ấm nóng. Chúng tôi ngồi bên nhau sau một ngày lang thang đến tê dại hai bàn chân, nhưng bù lại, thiên nhiên hào phóng đã đãi chúng tôi một bữa no mắt.
Kết thúc một ngày dài, chúng tôi quay về Aomori, ngâm chân trong dòng suối nước nóng của khu nghỉ dưỡng onsen và chuẩn bị thưởng thức một bữa kaiseki(*) với toàn bộ sản vật được đánh bắt ngay trong vùng biển bắc Nhật Bản.

Akita, nét đẹp con người và bề dày văn hoá đặc sắc
Tỉnh Akita nằm chếch về hướng tây nam nếu tính từ thủ phủ Aomori. Chúng tôi đi từ Aomori xuống Akita bằng một chuyến tàu địa phương tốc độ chậm, ga nào cũng phải dừng, bù lại, phong cảnh hai bên đường phải nói là hiếm có. Tàu chạy xuyên qua những vườn táo sai trĩu quả đang mùa thu hoạch ở Hirosaki, những đồng lúa bạt ngàn khi bước vào địa phận tỉnh Akita.
Nhập nhoạng tối ở một đô thị tỉnh lẻ khá yên ắng và trầm buồn. Ánh đèn vàng hiu hắt trên những con phố thưa người. Chúng tôi vào một nhà hàng xinh xắn được bài trí trang trọng. Bà chủ quán độ ngũ tuần cho biết rằng bà là thế hệ thứ 4 trong gia đình tiếp quản nhà hàng có tuổi đời 120 năm này. Bữa ăn được dọn ra từ tốn, trong một không gian ấm cúng. Ăn tối kết hợp với ca vũ của các Geisha thường là những bữa đắt tiền và không dễ đặt chỗ, bởi nhà hàng rất nhỏ và các nàng Geisha hiện tại đã rất hiếm, nghề này hầu như đã thất truyền ở Nhật. Những Geisha còn lại, cũng chỉ làm việc trong các trung tâm bảo tồn văn hoá và tham gia công việc giảng dạy. Geisha là một trong những nghề cần sự kiên trì, họ được đào tạo bài bản để thông thạo hầu hết các loại hình nghệ thuật: cầm, kỳ, thi, hoạ. Bởi vì quá trình đào tạo ra được một Geisha rất kì công với tiêu chuẩn cao nên hiện nay, nó đã bị mai một đi như rất nhiều bộ môn nghệ thuật truyền thống khác.
Những ngày sau đó, chúng tôi may mắn có cơ hội tham quan nhiều mô hình phát triển nông thôn, xúc tiến du lịch sinh thái và tiếp xúc với nhiều người dân bản địa ở các vùng nông thôn lân cận Akita. Đó thật sự là những trải nghiệm đáng giá. Để hiểu được một vùng đất giàu văn hoá, không chỉ có vấn đề thời gian, mà sự giao lưu truyền đạt giữa người với người mới thực sự quan trọng.
Chúng tôi rời Akita trong một buổi chiều trời lất phất mưa. Cơn mưa bất chợt, làm rung rinh tàng cây ở phía ngoài phòng chờ của nhà ga tàu cao tốc. Mùa thu vẫn chưa đi hết một vòng chu kỳ của nó. Và, vòng tuần hoàn của bốn mùa vẫn vậy, vạn vật vẫn biến đổi theo thời gian. Tôi nhận ra rằng, Tohoku vẫn còn nhiều điều đáng để khám phá, để quay trở lại trong một mùa khác nữa.
* Chú thích:
“Kaiseki” là bữa ăn gồm nhiều món được chuẩn bị công phu, cầu kỳ, trình bày như tác phẩm nghệ thuật và được trả giá rất cao. Kaiseki thường được kết hợp trong các khu nghỉ dưỡng onsen như một bữa tối chính.
Xem thêm bài biết cùng chuyên mục: