Bài: Hương Quỳnh
Ảnh: Nguyễn Huy Tâm
Nguyễn Huy Tâm – chàng trai Việt đã đặt chân đến hơn 90 thành phố trên thế giới và anh thường chọn cách du lịch một mình. Anh cho rằng đây là chìa khóa để bước vào thế giới nội tâm của mình, cân bằng lại cảm xúc, chữa lành và nuôi dưỡng sức khỏe tinh thần. Hãy cùng Heritage trò chuyện với Nguyễn Huy Tâm về những hành trình ý nghĩa này.
Có rất nhiều cách để khám phá bản thân mình, tại sao bạn lại chọn cách du lịch độc hành?
Chúng ta giao tiếp với thế giới bên ngoài nhiều quá, mà lại bỏ quên chính bản thân mình cũng cần được lắng nghe, thấu cảm. Rất nhiều bạn trẻ sống trong các đô thị lớn gặp vấn đề khi tự hỏi mình là ai, mình muốn gì cũng như mình sẽ như thế nào trong tương lai. Đến một lúc nào đó, tôi nghĩ mình cũng sẽ rơi vào trạng thái tương tự và tôi chọn độc hành như một cách đối diện với nội tâm, lắng nghe những trắc trở và an ủi chính mình.
Tôi cũng từng thử nhiều cách du lịch khác nhau, đi cùng bạn bè, đi với một nhóm người lạ nhưng cuối cùng du lịch độc hành là thứ tôi thấy mình phù hợp. Chỉ khi bên cạnh không còn ai, tôi bật công tắc giao tiếp với thành phố mình đi qua, những người lạ trên đường hay một nền văn hoá độc đáo. Đó cũng là cách tôi nhìn mọi thứ sâu sắc hơn, bổ trợ cho công việc viết lách của tôi.
Những chuyến đi đã mang lại cho bạn những gì? Nó làm bạn thay đổi như thế nào?
Những chuyến đi, gọi nó là dạo chơi thì nó là dạo chơi, gọi nó là trải nghiệm thì nó lả trải nghiệm. Riêng tôi cảm nhận rõ ràng sự thay đổi về nhân sinh quan, góc nhìn đa dạng về thế giới, yêu thương những điều nhỏ nhoi và thấy mình hạnh phúc hơn. Những chuyến đi cũng mang đến cho tôi cơ hội gặp gỡ những con người thú vị với đủ màu da, quốc tịch, những câu chuyện, những mảnh đời… Và tôi mang câu chuyện đó kể lại bằng sách cho nhiều người, và sách mang tôi đi xa hơn.
Gần như 2 năm vừa qua “những chân đi” đang phải dừng bước, bạn đối diện với “khoảng lặng” này như thế nào? Nó có thực sự “vô dụng” không?
Đối với tôi “đi” có hai ý nghĩa: một là bước ra bên ngoài, bay đến một nơi chốn nào đó. Còn ý nghĩa thứ hai là đi vào nội tâm của mình, lắng nghe, đối thoại và bồi đắp. Nên dù hai năm qua rất dài, tôi đã dành khoảng lặng này để học những thứ mới, thay đổi thói quen tốt.
Con người ai cũng có 24 giờ mỗi ngày như nhau nhưng ai dùng 24 giờ đó hiệu quả thì người đó sẽ thành công hơn. Nên thay vì ngồi đó than thở về những ảnh hưởng tiêu cực của đại dịch, đợi chờ nó chóng qua thì tôi làm việc, vào bếp nấu ăn, tập thể dục, đọc quyển sách hay và trò chuyện với gia đình hay những người bạn.
Các thành phố lạ luôn kích thích tôi nhưng vì không thể đi ngay lúc này nên tôi đọc nhiều về lịch sử, văn hoá để khi mọi thứ trở lại bình thường, tôi sẽ có lý do để lên đường ngay. Tôi thực sự nhớ những cung đường.
Khi cánh cửa nội tâm của bản thân được mở ra, điều gì bạn cảm thấy tâm đắc nhất?
Một điều làm tôi tâm đắc nhất trong hành trình khám phá thế giới nội tâm của chính mình là dẹp bỏ những định kiến. Trước đây tôi vẫn nhìn thế giới qua lăng kính nhỏ hẹp của chính mình. Nhưng từ khi nhìn thấy, thấu hiểu sự đa dạng của những gì đang diễn ra ngoài kia, tôi trở nên bao dung hơn. Mà chỉ khi bao dung thì những điều tốt đẹp sẽ đến.
Bạn có thể chia sẻ thông tin về “của cải” tích lũy được sau những chuyến đi và dự định tiếp theo của mình?
Tôi luôn cảm thấy “được” nhiều từ những chuyến đi của mình. Tôi có bạn bè khắp nơi trên thế giới, có những trải nghiệm không bao giờ quên, có thế giới quan sinh động để rồi sau đó tôi có những trang viết được đón đọc và chia sẻ…
Tôi cũng “được” vì có những rung cảm với các mảnh đời tôi nhìn thấy, những làng quê nghèo mộc mạc cần được giúp đỡ, những sắc màu văn hóa cần được giữ gìn. Nhắc tới đây tôi chợt nghĩ đến châu Phi. Chắc tôi sẽquay trở lại đó sớm, đến thăm những thảo nguyên, những cánh rừng, hồ nước và các làng mạc nghèo. Và, tôi sẽ mang rất nhiều kẹo cho những đứa trẻ nữa…
Cảm ơn bạn và chúc bạn có thêm nhiều hành trình tốt đẹp!