Nhị Đặng
Tây Bắc, cái tên đã quá quen thuộc với người yêu thích trải mình trên những cung đường hùng vĩ. Dẫu vậy mỗi năm tới mùa lúa chín, Tây Bắc lại thay lớp áo vàng lấp lánh mời gọi lữ khách. Nơi đây vẫn âm thầm níu giữ nét ban sơ của phong cảnh và con người. Chúng tôi từ TP.Hồ Chí Minh bay tới Hà Nội, thuê xe máy, chất lên xe những vật dụng cần thiết và lên đường. Không thể chờ lâu hơn nữa, tôi háo hức nghe tim mình sẽ lại đập rộn ràng khi đi tìm bức tranh Tây Bắc cho riêng mình.
Tú Lệ – Mù Cang Chải
Chúng tôi dành 3 ngày để lang thang trên những cánh đồng Tú Lệ từ tờ mờ sáng đến tối mịt. Lúc thì thơ thẩn trên sườn đồi ngắm bình mình, khi thì vắt vẻo bên con suối xem bọn trẻ tắm táp. Ở Tú Lệ có thể đi thăm bản Lìm Thái, Lìm Mông… ngắm nhìn những ngôi nhà sàn của người dân tộc nằm rải rác hai bên đường. Mùa cuối tháng 9, người ta bắt đầu đốt đồng, thi thoảng Tú Lệ sẽ có một buổi chiều quyện mùi khó quên với những cột khói nghi ngút. Mùi lúa rơm, mùi khói đồng, mùi mồ hôi, mùi rong chơi và cả mùi “tự do”!.
Những ngày tiếp theo, tôi lần mò vào những thửa ruộng bậc thang ở Mù Cang Chải. Thời điểm này rất nhiều bạn trẻ tổ chức những chuyến cùng đi đến đây để chiêm ngưỡng mùa vàng, nhất là ruộng bậc thang “Mâm xôi” nổi tiếng. Nếu chịu khó nhìn trên bản đồ và đi loanh quanh, sẽ phát hiện thêm nhiều địa điểm lạ và những câu chuyện thú vị. Mỗi nơi như vậy tôi thường rong ruổi 2-3 ngày đến chán mới phóng xe đi đến nơi khác. Ngày cuối cùng, trên đường thấy các cô bé, cậu bé nô nức đeo mặt nạ, xách lồng đèn, chợt nhớ tối nay là ngày Rằm tháng Tám – Tết Trung Thu. Tôi nhập ngay vào nhóm vui vẻ đi rước đèn, xem các bé múa hát và như cảm giác được trở về tuổi thơ!
Sapa – Bắc Hà – Si Ma Cai – Bản Phùng
Ngày thứ 7, chúng tôi lang thang cung đường Sapa tràn mây, nắng chiều và chén chè nghi ngút khói trên đỉnh đèo Ô Quy Hồ gợi một thứ cảm giác bồng bềnh khác lạ. Có thể nói đây là cung đường đèo đẹp ngây ngất, ngang ngửa với con đường mang tên Hạnh Phúc ở Mã Pí Lèng – Hà Giang.
Xe lại tiếp tục bon bon qua Bắc Hà – Si Ma Cai, nhiều lúc mệt quá, đoàn phải tìm những bãi cỏ, hoa thơm để dừng chân, chợp giấc 15 – 20 phút lấy sức đi tiếp. Đến Si Ma Cai thì trời chuyển giông bão, gió thổi tốc bay cây cỏ khô vệ đường, bên dưới lớp áo mưa phập phồng, tôi nghĩ chắc bây giờ chúng tôi đã sưu tập đủ bộ thời tiết cho chuyến đi rồi đây.
Đi khắp các khu chợ Tây Bắc, tôi ấn tượng sâu sắc với chợ phiên Cán Cấu nơi vùng biên giới Si Ma Cai. Đây là tổng hòa màu sắc ban sơ và chân thật nhất của phiên chợ vùng cao, khi mà nó vẫn còn chưa bị bê tông và du lịch hoá nhiều. Chợ Cán Cấu họp vào thứ 7 hàng tuần là nơi mua bán hàng hóa của người Mông, Dao, Tày các xã Cán Cấu, Lử Thẩn (Si Ma Cai) và Lùng Phình (Bắc Hà). Bà con đến chợ mang theo đủ thứ hàng nông sản, rượu, trang phục thổ cẩm, trang sức bạc và cả mua vật nuôi như trâu, ngựa, chó, mèo…
Chia tay Si Ma Cai, cả nhóm lại tiếp tục lang thang Hoàng Su Phì và chọn điểm nghỉ chân ở Bản Phùng trong cái nắng chào đón rực rỡ nhất của ngày. Cũng là ruộng bậc thang và những nếp nhà gỗ nhưng chúng tôi lại thấy hoàn toàn mới mẻ khi lạc vào bức tranh Bản Phùng. Những đứa trẻ La Chí đang hái hoa dọc bờ đó, chúng bẽn lẽn và sống động, miệng tủm tỉm như những đóa cúc dại trên tay.
Tôi sẽ không bao giờ quên được buổi sáng sớm tinh mơ, thức dậy vì mùi hương của món su su xào trong gian bếp gỗ, tiếng con gà cựa cựa đống rơm, lâu lâu nghe tiếng chào nhau í ới ra đồng. Mãi cho những ngày sau khi về lại thành thị, tôi mới hòa nhập với cuộc sống đô thị vì mãi vẫn vương những buổi sớm tinh sương ấy.
Đôi khi đi để nhìn sự trần trụi và gai góc, giống như cuộc thám hiểm chính con người mình, tôi thầm cảm ơn vì chuyến đi đã làm tôi được sống những ngày đúng với bản ngã của mình.