Bài: Nguyệt Phạm
Ảnh: Nguyễn Quang Ngọc
Vài năm trở lại đây, người ta hay nói về mùa cỏ hồng long lanh trải thảm trên những đồi vắng ở Đà Lạt. Tuy nhiên, ít người biết rằng, hình ảnh đồi cỏ phớt hồng nối nhau trải dài ngút mắt đã đi vào ca khúc của nhạc sĩ Phạm Duy từ năm 1970:
“Rước em lên đồi, cỏ hoang ngập lối
Rước em lên đồi, hẹn với bình minh
Đôi chân xinh xinh như tình thôi khép nép
Hãy vứt chiếc dép, bước đi ôm cỏ mềm”
“Cỏ hồng” – tên một bài hát tựa như trang nhật kí dành cho tuổi thanh xuân mê đắm, cho mối tình lãng mạn của nhạc sỹ Phạm Duy. Đồi cỏ hồng chính là không gian xuyên suốt trong nhạc phẩm với đủ cung bậc cảm xúc của tình yêu. Có lẽ cách đây 50 năm, để hẹn hò với cỏ không phải nhọc công đi xa như ngay nay vì cỏ hồng đã ở đó, trên những khu đồi trong thành phố.
Cỏ hồng là một loại cỏ dại, không biết nó có cái tên thơ thơ – cỏ hồng – tự bao giờ nhưng người nông dân ở xứ này gọi nó bằng cái tên dân dã là cỏ rít. Chúng thường mọc ở các khoảnh đất trống trong vườn, nhất là trong rẫy cà phê. Theo người dân Đà Lạt thì bất kỳ khoảnh đất trống nào để lâu không canh tác, mùa mưa xuống là cỏ bắt đầu mọc kín mặt đất. Đến khoảng cuối tháng mười là bắt đầu nở hoa. Hỏi thăm người dân phố núi thì họ đều cười hiền trả lời: dân Đà Lạt, ai mà đi vô tận vùng sâu vùng xa để ngắm hoa chứ? Thì ra, loại cỏ này không xạ lạ gì với dân bản xứ và cũng không phải là họ không thấy vẻ đẹp của những thảm nhung tinh khiết ấy. Đơn giản, họ chỉ việc ra vườn hay bãi đất trống trên đường đi làm đã thấy những khóm cỏ hồng nhỏ nhỏ, bình dị quanh họ. Có lẽ, với họ thế là đủ cho một loài hoa dại năm nào đến mùa cũng dịu dàng nở bông.
Cho đến cách đây khoảng 7, 8 năm, cánh nhiếp ảnh gia và những người hay đi phượt đã chụp những đồi cỏ hồng lung linh ban mai và từ đó những đồi cỏ này được biết đến nhiều hơn. Tuy nhiên cũng có nhiều người tìm hiểu không kỹ về thời gian cỏ đẹp nhất trong ngày nên mất thời gian lặn lội đến nơi để rồi thất vọng.
Muốn thưởng thức khung cảnh rực rỡ nhất của cỏ, bạn phải “mai phục” từ sáng sớm, tầm 5 đến 7 giờ sáng. Bạn sẽ chứng kiến những khoảnh khắc chuyển sắc của thảm nhung trải dài hàng chục hec-ta. Khoảng 5,6 giờ sáng, khi mặt trời còn khuất sau những dãy đồi, chỉ hắt ánh sáng nhẹ trên bầu trời, bên dưới lớp hơi nước bay là là trên mặt đất, cỏ và sương như phủ một lớp tuyết mỏng mọng nước. Chính vì thời khắc này nên những người mơ mộng còn gọi cỏ hồng là cỏ tuyết. Các bạn trẻ thường chọn phương án hẹn hò nhau cắm trại, ngủ qua đêm tại các đồi cỏ để sáng hôm sau chui ra khỏi lều đã thấy trước mắt một vùng vừa tinh khiết vừa hoang dã, ngồi thủ thỉ những câu chuyện không đầu không cuối bên nhau hoặc im lặng hưởng không khí bình yên mát lạnh. Cạnh nhau trong khung cảnh nên thơ thì lặng im cũng đủ đầy.
Tầm 6 đến 7 giờ, mặt trời lên, những tia nắng đầu ngày phản chiếu lên hàng trăm triệu giọt sương li ti bám trên lá, hoa cỏ làm khung cảnh trở nên lung linh, và sắc cỏ bỗng nhiên trở nên phớt hồng rồi chuyển dần sang rực hồng. Đây là thời điểm khiến bao người mê đắm và cũng là lúc thích hợp nhất để chụp ảnh với cỏ hồng.
Hai địa điểm nổi tiếng để ngắm cỏ hồng là khu du lịch Thung lũng Vàng và khu vực Cây cô đơn. Từ trung tâm Đà Lạt, lấy điểm mốc là khu Hòa Bình, để đến được những đồi cỏ hồng này bạn phải vượt qua khoảng 20km về hướng hồ Suối Vàng, đến cổng khu du lịch Thung lũng Vàng, rẽ tay trái là đến nơi. Đây cũng là nơi Đà Lạt tổ chức lễ hội Đồi cỏ hồng hàng năm. Nếu bạn muốn riêng tư hơn để tận hưởng sự tĩnh lặng thì đến ngã ba Thung lũng Vàng theo hướng làng Cù Lần chạy khoảng 5km sau đó rẽ vào men theo đường mòn đi tiếp 5km nữa là đến Cây cô đơn. Đường vào địa điểm này xa và khá khó đi nhưng đến nơi bạn sẽ thấy xứng đáng. Trước mắt bạn là hồ nước, xa xa là những triền đồi sau làn sương mỏng, sau lưng bạn là rừng thông lá reo vui óng ánh dưới nắng sớm, dưới chân cỏ trải dài mênh mông một màu hồng phớt mỏng manh.
Đà Lạt với cỏ hồng, dã quỳ, phượng tím, với sương mây, với tiết trời cần nhiều hơi ấm… không chỉ là địa điểm du lịch, nó đã trở thành một chốn riêng tư thân thuộc cất giấu những hẹn hò lứa đôi. Năm tháng qua, nghĩ về chốn đó không phải là nỗi nhớ huy hoàng, chỉ đơn giản như làn hơi nhẹ, câu chuyện kể khẽ, thì thầm bên nhau…