Bài: Winlinh
Ảnh Tuệ Lâm
Hà Nội đã vào độ thu chín. Góc sân nhà ai hoa sữa rơi ngập đầy. Hương hoa bảng lảng trong gió heo may, thứ hương vừa nồng vừa dịu, khiến lòng người có chút mơ hồ xao xác. Nắng vàng dịu dàng và gió như sợi khói bé, chỉ là những vệt vô hình nhưng đủ làm một vùng cảm giác trỗi dậy. Bỗng thấy nhớ mùa, dù mùa đang ở đây, hiện hữu đủ đầy trong cảm giác.

Tôi đã gắn bó với Hà Nội mỗi đêm thu êm đềm, mỗi sớm sương mai náo nức, ngày ngày đi về trên con đường thân thuộc, chân đã quen bao nếp gạch, bao gốc cây hồn hậu chứa đầy ký ức tháng năm. Bước vào phố tưởng như bước vào làng. Phố gần nhau đến mức chỉ vài bước chân sải qua con đường nhỏ là đã sang vỉa hè bên kia. Hai nhà bên hai phố nhìn nhau thật gần, ới nhẹ một câu đã nghe thấy tiếng. Hà Nội 36 phố phường vẫn đọng chút dáng dấp của thủ đô cuối thế kỷ 19, đầu thế kỷ 20. Ấy là những ngôi biệt thự cổ từ thời Pháp thuộc với nước sơn vàng ấm và ô cửa sổ sơn xanh đặc trưng, mái ngói nâu đỏ rêu phong với nhà ống nhỏ hẹp sâu hun hút, là không khí kinh kỳ Kẻ Chợ mà người đã đến sẽ chẳng muốn rời.

Mùa thu Hà Nội làm người ta thấy thú bởi đó là mùa của nhiều thức quà dễ thương. Thu theo từng món quà của đất trời ùa đến tay người, len vào từng tầng vị giác, khiến ta thấy mùa vì thế mà thi vị hơn. Có ai không nhớ vị cốm Vòng ăn cùng chuối trứng cuốc trong tiết trời hây hây gió? Cốm nhờ thu xanh hơn, thu nhờ cốm mà thơm hơn. Thu chín sậm trên nhành hoa cúc, se sẽ trên lá bàng khô. Thu rôn rốt trên trái sấu chín cuối vụ, ngòn ngọt trên trái hồng ngâm.

Một ngày dịu êm trong phố, tôi ngồi bên ly cà phê mà nhìn ngắm thiên nhiên. Cỏ mọc xanh rờn bên những khóm hoa khoe sắc tươi xinh. Nắng trong trẻo chiếu dịu dàng qua mái hiên và thả giọt xuống thềm. Từng chùm hoa nắng nhún nhảy trên đất theo sự xao động của tán lá đang vẫy gió trên cao. Nơi góc sân, dạ yến thảo rung rinh giọt sương sớm. Khóm dành dành vươn từng chiếc lá thẫm dày lên đón nắng tươi. Khế vẫn còn lác đác những chùm hoa li ti tím. Vòm hoa giấy nở bung rực rỡ. Không gian như ngưng đọng, chỉ có tiếng thở của thời gian khe khẽ lướt qua.
Ấy thế nhưng, thu luôn ngắn ngủi và khó nắm bắt. Người yêu thu Hà Nội không khỏi tiếc nuối khi nó nhanh chóng mất dấu sau cơn gió đông chạm phố. Vậy nên, trong nắng thu hanh hao dịu nhẹ, người ta cứ muốn làm những điều quen thuộc, để được đắm trong nghĩ suy về cuộc sống, mơ mộng về sự êm đềm của thời gian, nhớ nhung những ngày đã qua và thắp lên cho mình dự định trong chặng đường sắp tới.

Gió thu vẫn miên man thổi qua phố phường tấp nập. Ai bước chân trong lòng phố, lơ đãng đi qua cả nơi mình đang đến, bởi mải ngắm mái rêu phủ màu mưa nắng, những bước chân lích chích của mấy chú chim non trên hàng dây điện. Chẳng mấy nữa đâu thu sẽ tan biến, gió heo may lại nhường chỗ cho từng cơn gió mùa đông bắc rét buốt. Nhiều lần tôi từng ước thu dài hơn, nhưng tự nhủ nếu thu dài quá thì thu sẽ không còn đúng nghĩa nữa. Thu cứ là thu, e ấp, mơ hồ và mong manh, để ta còn thấy tiếc nuối mỗi khi giã biệt…
Xem thêm bài viết liên quan: