Bài: Mỹ Anh
Ảnh: Internet
Mùa hè thường gắn liền với những bom tấn hành động rộn ràng hay các bộ phim hài giải trí nhẹ nhàng, nhưng đôi khi, điều chúng ta thực sự cần lại là một tác phẩm vừa khiến ta bật cười, vừa đủ sâu sắc để buộc ta phải dừng lại, tự vấn về chính mình và thế giới quanh mình. Những bộ phim mang hơi hướng “dramedy” – kết hợp giữa hài hước và chính kịch – chính là đáp án hoàn hảo.
Little Miss Sunshine (2006): tiếng cười trên chuyến xe bão táp
Little Miss Sunshine mở đầu như một câu chuyện hài hước về gia đình nhà Hoover với hàng loạt rắc rối: ông nội nghiện ngập, người cậu vừa trải qua cú sốc tự tử bất thành, đứa con trai thề sẽ không nói một lời nào và cô bé Olive thì ôm mộng thi hoa hậu nhí. Sự hỗn loạn của một gia đình “bất ổn” trên chiếc xe buýt vàng cũ kỹ mang đến nhiều tràng cười sảng khoái. Nhưng đằng sau đó, bộ phim cũng tạo nên những khoảng lặng sâu sắc khi khai thác sự trầm cảm, nỗi sợ thất bại, áp lực thành công và vẻ đẹp của việc chấp nhận sự không hoàn hảo nơi gia đình. Chính sự kết hợp giữa tiếng cười trong bi kịch và thông điệp nhân văn đã biến Little Miss Sunshine trở thành một tác phẩm vừa hài hước, vừa chạm đến trái tim khán giả, nhắc nhớ rằng yêu thương và gắn kết là thứ duy nhất có thể cứu rỗi mỗi người.

The Farewell (2019): dối trá và yêu thương
The Farewell là một lựa chọn tuyệt vời với chất “dramedy” đặc trưng. Bộ phim kể câu chuyện một gia đình gốc Hoa ở Mỹ giấu bệnh ung thư giai đoạn cuối của bà ngoại, để cả nhà có thể cùng nhau về Trung Quốc “làm đám cưới” giả và tận hưởng khoảng thời gian bên bà lần cuối. Tiếng cười trong phim đến từ những tình huống văn hóa đầy trái khoáy, những cuộc đối thoại dí dỏm giữa các thế hệ, nhưng xen lẫn là nỗi day dứt, sự bất lực và tình yêu thương khắc khoải. The Farewell đã khéo léo khai thác một chủ đề tưởng chừng nặng nề thành một câu chuyện ấm áp, khiến khán giả không khỏi rưng rưng khi nhận ra rằng đôi khi, sự dối trá cũng xuất phát từ tình yêu, và gia đình vẫn luôn là nơi duy nhất chấp nhận ta trọn vẹn nhất.

Jojo Rabbit (2019): hài châm biếm và bi kịch chiến tranh
Jojo Rabbit của đạo diễn Taika Waititi là một trong những ví dụ ấn tượng nhất về việc hòa trộn tiếng cười với những chủ đề đen tối. Ý tưởng táo bạo khi để một cậu bé 10 tuổi giữa lòng nước Đức Quốc xã có một người bạn tưởng tượng là Adolf Hitler phiên bản ngớ ngẩn đã tạo nên nhiều tràng cười bất ngờ. Nhưng sau tiếng cười, Jojo Rabbit dẫn khán giả đến một bi kịch đau đớn về sự cuồng tín, chiến tranh và sự sụp đổ của cả một thế giới quan. Phim để lại dư âm mạnh mẽ khi khắc họa niềm hy vọng và lòng nhân ái có thể nảy mầm ngay cả trong những hoàn cảnh tăm tối nhất, biến tiếng cười thành một thứ ánh sáng chữa lành cho tâm hồn.

The Worst Person in the World (2021): tuổi trẻ lạc lối và sự tự vấn
Bộ phim Na Uy này như một cuốn nhật ký tuổi trưởng thành muộn, theo chân Julie – một cô gái bước vào ngưỡng 30 với những lựa chọn chông chênh, những mối tình lỡ dở và những hoang mang không dứt về sự nghiệp và tương lai. Tiếng cười của bộ phim đến từ những tình huống trớ trêu, những quyết định bốc đồng có phần ngớ ngẩn, nhưng đồng thời cũng khiến khán giả chạm đến nỗi lo âu rất thật về việc không biết mình thực sự muốn gì. The Worst Person in the World không phán xét, mà quan sát với một sự cảm thông đầy nhân văn, khiến chúng ta nhìn thấy chính mình trong hành trình lạc lối rồi tìm lại bản thân. Đây chính là món quà tuyệt vời cho bất kỳ ai đang loay hoay, bởi nó khẳng định: thay đổi và tìm kiếm cũng là một phần tất yếu của cuộc sống.

Fleabag (2016–2019): khi series cũng có thể chạm đỉnh dramedy
Dù là một series truyền hình, Fleabag xứng đáng được nhắc tên như một đỉnh cao của thể loại hài-chính kịch. Phoebe Waller-Bridge đã tạo ra một nhân vật nữ sắc sảo, gai góc, dùng sự châm biếm và những câu thoại phá “bức tường thứ tư” để bộc lộ những nỗi đau sâu kín mà cô giấu kín dưới lớp vỏ hài hước. Fleabag là một trải nghiệm chân thật, đau đớn nhưng cũng vô cùng hóm hỉnh, cho thấy cách con người vẫn tự chữa lành qua tiếng cười, ngay cả khi tổn thương còn chưa kịp lành sẹo.

Mùa hè này, nếu bạn đã mệt mỏi với những bộ phim giải trí đơn thuần, hãy thử đắm mình vào thế giới của những bộ phim kết hợp giữa hài hước và tâm lý. Chúng vừa khiến bạn bật cười, vừa giúp bạn soi chiếu lại những khủng hoảng rất thật của bản thân, để rồi nhận ra rằng bi kịch và hài kịch vốn chỉ là hai mặt của cùng một hành trình làm người. Và khi nhìn thấy được điều đó trên màn ảnh, bạn sẽ cảm thấy được thấu hiểu và chữa lành theo cách dịu dàng nhất.
Xem thêm bài viết liên quan: