Nguyễn Trọng Cung

Putaleng, tên ngọn núi có nguồn gốc từ tiếng H’Mông là “Pú Tả Lèng”, trong đó “Pú” có nghĩa là núi, tọa lạc tại xã Tả Lèng, huyện Tam Đường, tỉnh Lai Châu. Với cao 3049m, đây là đỉnh núi cao thứ 3 được khám phá ở Việt Nam.

Ngọn núi hùng vĩ này đặc trưng bởi rừng rậm nhiệt đới ẩm, nhiều suối, thác nhỏ, thảm thực vật phong phú với rất nhiều loại hoa, đặc biệt là đỗ quyên và anh thảo. Chính điều đó khiến nơi đây trở thành địa điểm ngắm đỗ quyên đẹp nhất Miền Bắc vào mùa xuân.

Hiện tại Putaleng có 4 hướng leo khác nhau là Giàng Ma, Tả Lèng, Hồ Thầu và Sì Thâu Chải, trong đó Sì Thâu Chải là đường leo khó nhất nhưng cũng là đẹp nhất.

Tôi leo Putaleng vào một ngày mùa xuân nắng ấm. Chiếc xe khách đưa tôi qua đèo Ô Quy Hồ quanh co, sang địa phận Lai Châu để đến với bản Sì Thâu Chải cách thị trấn Tam Đường chừng 7km. Cung đường mùa xuân nên thơ ngập tràn ánh nắng và sắc hoa trắng dưới thung sâu khiến tâm hồn người lữ khách trở nên lơ đãng. Sì Thâu Chải là một bản làng du lịch mới, nhưng nó được người dân ở đây chăm chút rất cẩn thận. Tất cả những ngôi nhà ở đây đều được trồng hoa trước cửa, tô điểm thêm vẻ đẹp thanh bình của nơi này. Nhưng đây chỉ là bước đệm cho hành trình gian nan sắp tới.

Dù đã leo Putaleng cách đây vài năm, nhưng hướng leo này thực sự khá thử thách với những ai chưa quen leo núi. Những con dốc đứng nối tiếp cao ngất trời, chồng chồng lớp lớp khiến đôi vai tôi mỏi rã rời. Nhưng bù lại, con đường mòn xuyên rừng này lại có thể khiến lòng người thư thái. Bước đi trong màu xanh thăm thẳm của rừng, trong ánh nắng sớm, cái ôm dịu dàng của tự nhiên và sự yên tĩnh như  tiếp thêm sức mạnh cho tôi.

Hoa đỗ quyên được mệnh danh là “nữ hoàng của hoa Tây Bắc”, loài hoa này ưa mọc ở những triền núi cao nơi thâm sơn cùng cốc, màu và của  loài cây này cũng thay đổi dần dần theo độ cao. Mọc ở tầm thấp thường là các loài đỗ quyên hồng, trắng có bông nhỏ cánh nhỏ, đỗ quyên đỏ, vàng thường mọc ở cao hơn, chùm hoa to, dày, sắc màu rực rỡ.

Khi vượt qua độ cao 2500m, trước mắt tôi là tầng tầng lớp lớp những đồi hoa gần xa đang khoe mình trong ánh nắng. Hình ảnh này không khỏi khiến tôi nghĩ về một miền cổ tích trong giấc mơ thuở bé. Những bông hoa đủ màu đẹp đẽ rơi trên lối đi, vương trên cành lá, phủ đầy tán cây trên đầu, ngẫng mặt lên thấy cả một biển hoa rực rỡ đan cài dưới nền trời xanh thẳm, bức tranh đó ắt hẳn khiến ai chứng kiến một lần cũng mê mẩn một đời.

Đỉnh Pu Ta Leng có khoảng 30 loài hoa đỗ quyên khác nhau, đủ loại hoa màu sắc đỏ, hồng, vàng, trắng nở xen nhau. Có những cây hoa đỗ quyên hàng trăm năm tuổi, thân cây to lớn, xù xì, có những thân cây mọc trên vách đá, vươn mình ra mép vực theo những tư thế rất kì dị, như có một bản tay của tạo hóa uốn nắn cho thiên nhiên nơi này vậy.

Tôi trở về bằng một con đường khác, hướng về bản Tả Lèng. Con đường này dài hơn, ít hoa hơn nhưng dốc thoai thoải, và đặc biệt nhiều loài thực vật có hoa, có cả những cây thuốc và rau rừng ăn được. Men theo những mạch suối nhỏ, róc rách luồn lách trong rừng già, tôi được ngắm nhìn một lần loài nòng nọc suối trong các món ăn rừng trứ danh của người Dao bản địa, trước khi rời đỉnh núi này trong sự nhớ thương và một chút tiếc nuối.

Hoa đỗ quyên sẽ nở nhiều vào đẹp theo cách riêng của nó. Những năm thời tiết ổn định, ít băng tuyết, nụ hoa được ủ ấm qua mùa đông lạnh giá mới có thể bung lụa vào mùa xuân. Loài hoa nơi xa xôi ấy đẹp nao lòng mà kiêu hãnh, năm này qua năm khác, âm thầm khoe sắc trên dãy Hoàng Liên, gây biết bao thương nhớ cho bước chân của những kẻ lữ hành.