Bài: Khánh Vỹ
Ảnh: Internet

Có một sự thật mà càng lớn lên, chúng ta càng ít muốn thừa nhận: Giáng sinh dường như thu nhỏ lại theo tuổi tác. Những năm tháng thơ ấu đầy háo hức chờ quà dần được thay thế bằng lịch tiệc dày đặc, áp lực tài chính và những deadline cuối năm nối tiếp nhau. Mùa lễ hội không còn gắn với phép màu, mà gắn với sự bận rộn và hoài nghi.

Thế nhưng, điện ảnh luôn sở hữu một đặc quyền hiếm hoi. Đó là cho phép cho phép con người được quay ngược thời gian cảm xúc và trong kho tàng phim Giáng sinh, The Polar Express (2004) và Klaus (2019) là hai tác phẩm hiếm hoi không chỉ kể chuyện cho trẻ em, mà còn nói trực diện với người lớn. Một bộ phim bàn về niềm tin đang phai nhạt, bộ phim còn lại nói về lòng tốt bị lãng quên. Cả hai, theo cách rất riêng, đều dẫn người xem trở về với lý do nguyên bản khiến chúng ta yêu mùa Giáng sinh đến vậy.

The Polar Express: Khi phép màu chỉ tồn tại với những ai còn tin

Ra mắt từ năm 2004, The Polar Express vẫn giữ nguyên sức nặng cảm xúc dù công nghệ điện ảnh đã thay đổi rất nhiều. Bộ phim không xây dựng câu chuyện xoay quanh ông già Noel theo lối cổ tích quen thuộc, mà tập trung vào khoảnh khắc mong manh khi một đứa trẻ bắt đầu nghi ngờ những điều từng tin là tuyệt đối. Đó là ngưỡng cửa trưởng thành, nơi niềm tin va chạm với lý trí.

Chuyến tàu Bắc Cực trong phim không chỉ là phương tiện di chuyển, mà là một ẩn dụ tinh tế cho hành trình nội tâm. Nó xuất hiện đúng lúc niềm tin lung lay nhất, đưa cậu bé băng qua bão tuyết, vực băng và những không gian siêu thực để đi tìm câu trả lời cho một câu hỏi duy nhất. Đó là phép màu có thật hay không. Cao trào cảm xúc của bộ phim nằm ở chi tiết chiếc chuông bạc, món quà mà cậu bé không thể nghe thấy cho đến khi chính cậu thì thầm rằng mình tin. Chỉ khi niềm tin được thừa nhận, phép màu mới lên tiếng.

Với người lớn, The Polar Express giống như một lời nhắc nhẹ nhàng nhưng sắc sảo. Chúng ta không còn nghe thấy “tiếng chuông” không phải vì nó biến mất, mà vì chúng ta đã quen dùng logic để lấn át cảm xúc. Bộ phim đặt lại một nghịch lý giản dị: không phải thấy rồi mới tin, mà tin rồi mới có thể thấy.

Klaus: Khi phép màu được tạo ra từ lòng tử tế

Nếu The Polar Express mang màu sắc huyền thoại, thì Klaus lại chọn cách kể câu chuyện Giáng sinh bằng chất liệu rất đời. Bộ phim của Netflix được xem là một trong những phiên bản kể lại nguồn gốc ông già Noel thông minh và nhân văn nhất trong điện ảnh hiện đại. Ở đó, không có phép thuật, không có yêu tinh, chỉ có con người với những khiếm khuyết rất thật.

Klaus không phải là ông già Noel toàn năng, mà là một người thợ mộc cô độc, sống khép kín vì mất mát. Jesper không phải anh hùng, mà là một người đưa thư ích kỷ, chỉ làm việc vì KPI và sự ép buộc. Thế nhưng, từ những động cơ không hề cao đẹp ban đầu ấy, một chuỗi phản ứng bất ngờ được tạo ra. Những món quà tưởng như vô tình lại làm tan băng một thị trấn đầy hận thù, nối lại những mối quan hệ bị chia cắt và khơi dậy tiếng cười nơi từng chỉ có u ám.

Thông điệp trung tâm của Klaus không nằm ở huyền thoại, mà ở hiệu ứng lan tỏa của lòng tốt. Một hành động tử tế, dù xuất phát điểm không hoàn hảo, vẫn có khả năng khơi nguồn cho những điều tốt đẹp khác. Bộ phim gợi nhắc rằng ông già Noel, suy cho cùng, không phải là một cá nhân cụ thể, mà là biểu tượng của sự cho đi không toan tính – thứ phép màu mà bất kỳ ai cũng có thể tạo ra.

Hai thế giới thẩm mỹ, một cảm xúc chung

Về mặt thị giác, The Polar ExpressKlaus đại diện cho hai thái cực đối lập nhưng bổ trợ cho nhau. The Polar Express sử dụng công nghệ motion capture để tạo nên một thế giới mơ hồ, nơi ánh sáng vàng ấm áp của đoàn tàu tương phản với sắc xanh lạnh lẽo của bão tuyết, mang lại cảm giác vừa ấm cúng vừa huyền bí. Trong khi đó, Klaus quay về với hoạt hình vẽ tay truyền thống, kết hợp ánh sáng 3D để tạo chiều sâu cảm xúc. Sự chuyển biến màu sắc trong phim, từ xám lạnh sang rực rỡ , không chỉ là lựa chọn thẩm mỹ, mà là ngôn ngữ kể chuyện về sự hồi sinh của lòng người.

Dù khác nhau về kỹ thuật, cả hai bộ phim đều chung một điểm chạm: sử dụng hình ảnh để dẫn dắt cảm xúc, thay vì áp đặt thông điệp bằng lời thoại nặng nề. Người xem được cảm nhận phép màu trước khi kịp lý giải nó.

Vì sao bạn nên xem lại chúng vào một đêm đông?

Xem Klaus hay The Polar Express không đơn thuần là để giải trí. Đó là một cách detox tinh thần giữa những bộn bề của đời sống trưởng thành. Trong thế giới đầy toan tính và hoài nghi, hai bộ phim này mở ra một khoảng lặng hiếm hoi, nơi con người được phép tin vào những điều giản dị: rằng lòng tốt có thể lan tỏa, và phép màu vẫn tồn tại nếu ta còn sẵn sàng mở lòng.

Giữa đêm đông lạnh, hãy thử pha một cốc sô-cô-la nóng, tắt điện thoại và bật một trong hai bộ phim này lên. Đừng xem bằng ánh mắt phân tích của người lớn, mà hãy xem bằng cảm xúc của đứa trẻ từng háo hức chờ Giáng sinh. Biết đâu, trong khoảnh khắc yên tĩnh ấy, bạn sẽ lại nghe thấy tiếng chuông ngân vang – thứ âm thanh mà ta từng nghĩ rằng mình đã đánh mất từ rất lâu rồi.

Xem thêm bài viết liên quan: