Chương trình có sự phối hợp của Bộ Nông nghiệp và Môi trường.
Bài: Anh Tú
Ảnh: Yeah 1, Đào Cảnh, Quang Ngọc
Công viên Địa chất Toàn cầu Cao nguyên đá Đồng Văn với các làng du lịch Lao Xa, Lũng Cẩm, Năm Đăm hay Lô Lô Chải đã đạt doanh thu 32 triệu USD/năm, vượt xa các khu bảo tồn hay di sản khác.
Vàng Thị Thông – người phụ nữ Tày sống ở bản Liền (Lào Cai) – bỗng nổi tiếng sau chương trình thực tế Gia đình Ha Ha nhờ những trải nghiệm cùng các nghệ sĩ. Cuộc sống làm nông kết hợp du lịch của gia đình chị đã khiến nhiều người tò mò. Sau 6 năm từ khi bắt tay học làm du lịch, homestay Bản Liền Pine do chị quản lý đã ghi nhận kín chỗ từ tháng 7 đến tháng 9, kể cả trong tuần. Du lịch nông thôn đã thay đổi cuộc sống chị Thông và phần nào là bản Liền, nơi được xem như “chưa từng được khai phá”.
Ở Việt Nam, du lịch nông thôn mới chỉ đang chập chững phát triển, tới mức các chuyên gia du lịch như Dieter Buncher, nhà đồng sáng lập Vietnam Detox, chỉ ra rằng “việc tìm một chỗ ở kiểu trang trại nhưng đồng thời đem đến sự thoải mái, tiện nghi chuẩn quốc tế” vẫn là điều chưa thể. Dù vậy, thị trường du lịch này đang cho thấy tiềm năng lớn đối với cả khách nội địa và quốc tế, khi khao khát sự cân bằng tinh thần và đời sống bản địa ở nông thôn trở thành xu hướng trong du lịch chung toàn cầu.
Du lịch đổi đời
Chủ thể của du lịch nông thôn là thiên nhiên và văn hóa bản địa, nhưng không phải ai ở địa phương cũng có đam mê làm du lịch. Nếu không có những người như chị Thông, du khách sẽ chẳng đến bản Liền để trải nghiệm. Tuy nhiên, nhiều người nông thôn, vùng núi thậm chí chưa nghe đến khái niệm du lịch, nên không dễ chấp nhận thay đổi cuộc sống cũ.
Trước khi làm du lịch, đời sống của chị Thông cũng xoay quanh ruộng đồng, con trâu, con lợn. Cuộc sống khó khăn nên chị dù không học đầy đủ vẫn luôn muốn thoát nghèo để con cái được học hành.
Năm 2019, Trung tâm phát triển kinh tế nông thôn (CRED) vận động người dân bản Liền làm du lịch và dạy miễn phí. Trong 400 hộ dân, số người tham gia học chỉ đếm trên đầu ngón tay vì cái nghèo và vòng lặp cuộc sống quen thuộc. Chị Thông lại nghĩ khác, sẵn sàng dời chuồng trại, vay vốn sửa nhà trong thời Covid–19. Tối đến, khi hàng xóm nghỉ ngơi, 2 vợ chồng chị vẫn chăng đèn, chỉnh trang nhà cửa, coi như làm đẹp nhà nếu không có khách.
Sau Covid–19, những vị khách đầu tiên đã đến. Và rồi, Gia đình Ha Ha cùng dàn nghệ sĩ tới bản Liền, mang tiếng cười và cuộc sống bình yên đến hàng triệu khán giả. Homestay của chị Thông liên tục kín phòng, danh sách khách chờ trải nghiệm do chị dẫn vẫn dài thêm. Sau 6 năm làm du lịch, gia đình chị trải qua những ngày bận rộn nhưng cũng hạnh phúc nhất.
Tại Hà Giang (nay là tỉnh Tuyên Quang), du lịch nông thôn cũng đưa nhiều chàng trai trẻ ra khỏi vòng xoay nghèo khó để trở thành “easy rider” (lái xe kiêm hướng dẫn viên bản địa) được du khách nước ngoài yêu thích. Anh Nguyễn Văn Tuấn, Giám đốc Công ty TNHH Jasmine Ha Giang, đơn vị quản lý hơn 300 “easy rider”, cho biết từ năm 2019, nhu cầu du lịch tăng cao, thêm vào đó là địa hình đường đèo nguy hiểm, khó đi, dẫn đến việc du khách lựa chọn dịch vụ tay lái bản địa thạo đường làm người bạn đồng hành.
Tuy nhiên, anh nhận xét người bản địa ở rất giống nhau ở một điểm: Họ thiếu các kiến thức làm du lịch. Nhiều người ở đây cả cuộc đời gắn bó với nghề nông. Đó là chưa kể, nhiều người còn không biết tiếng Kinh, chưa nói tới tiếng Anh để làm du lịch.
Anh Tuấn tuyển đội lái xe bản địa, dạy họ từ cách giao tiếp đến phục vụ khách cho đến việc chịu khó giữ vệ sinh cá nhân. Theo anh, ngoài việc chỉn chu trong phong thái, các lái xe cũng cần biết kể câu chuyện của mình với du khách – những người đến Hà Giang để tìm kiếm sự chân thật, giản dị trong bối cảnh đô thị hóa khiến nhiều điểm du lịch mất “chất”.
Trung bình một lái xe người H’Mông cần khoảng 2 năm để thạo việc và hiện 80% đội có thể giao tiếp cơ bản. So với cảnh chẳng có gì ngày trước, thu nhập của họ tăng rõ rệt: trung bình 5 – 8 triệu VNĐ/tháng với lái xe thông thường, lương trưởng nhóm tour trên 10 triệu VNĐ/tháng – chưa kể tiền “boa” từ khách. Một số đã tích cóp xây nhà.
“Du lịch thực sự chiếu sáng cuộc đời của nhiều người vùng cao vốn chẳng biết bám víu vào đâu”, anh Tuấn nói.
Con dao hai lưỡi
Du lịch nông thôn mang đến cơ hội đổi đời cho người bản địa ở các khu vực tiềm năng phát triển, đồng thời tạo ra thách thức trong việc gìn giữ bản sắc.
Chị Thông chia sẻ sau khi có thành công bước đầu về phát triển homestay và du lịch trải nghiệm văn hóa địa phương, chị đã hỗ trợ những người trong bản bắt tay làm du lịch. Tuy nhiên, chị nhận ra không thể phát triển theo hướng nhà nhà làm homestay, mở tour dẫn khách đi trải nghiệm. Nếu không có những người làm nông chân chất còn hiện hữu ở bản, liệu khách sẽ tìm kiếm điều gì khi đến đây?
Từ góc nhìn quản lý vùng di sản, anh Hoàng Xuân Đôn – Trưởng ban quản lý Công viên Địa chất Toàn cầu Cao nguyên đá Đồng Văn (CVĐC) – cho biết cũng như quan điểm của UNESCO, việc thành lập CVĐC nhằm phát triển bền vững các cộng đồng địa phương, đặc biệt ở vùng sâu, vùng xa, nơi dân tộc thiểu số lưu giữ tri thức bản địa quý giá nhưng đang mai một.
Du lịch cộng đồng, gắn với nông thôn là công cụ hiệu quả để tạo thu nhập, vừa giữ và phát huy giá trị văn hóa. Nhờ đó, tri thức và các tập quán truyền thống tiếp tục “sống” ngay trong không gian văn hóa nguồn của mình. Tuy nhiên, du lịch nông thôn cũng có khía cạnh tiêu cực là khả năng tạo ra cảnh du lịch ồ ạt mang theo văn hóa ngoại lai, làm thay đổi truyền thống và tác động xấu đến môi trường.
Để giữ bản sắc, anh đề xuất 5 tiêu chuẩn: lượng du khách không vượt quá dân số làng; số hộ tham gia trực tiếp ≤ 25%; hương ước, quy tắc văn hóa phi vật thể phải thực hiện triệt để; các hoạt động dân sinh truyền thống giữ nguyên trạng; du khách tuân thủ quy định văn hóa.
Sau 15 năm phát triển, CVĐC – mặc dù không phải yếu tố duy nhất – đã góp phần tạo ra những chuyển biến toàn diện. Các nghiên cứu về danh hiệu quốc tế cũng cho thấy lợi thế lớn. Trong khi vùng không du lịch và không có danh hiệu gần như không tạo ra giá trị kinh tế, một nghiên cứu của Anh Quốc cho thấy, danh hiệu CVĐC có thể đem lại trung bình doanh thu khoảng 32 triệu USD/năm, vượt xa các khu bảo tồn hay di sản khác, đồng thời giúp bảo tồn văn hóa và môi trường.
Thành công cụ thể có thể nhìn thấy qua các làng du lịch như Lao Xa, Lũng Cẩm, Năm Đăm hay Lô Lô Chải, nơi kinh tế phát triển mạnh, văn hóa bản địa được giữ gìn, nông nghiệp đặc sản và nghề thủ công nở rộ, hệ thống hợp tác xã và sản phẩm OCOP phát triển, hạ tầng thôn bản và dịch vụ du lịch nông thôn được cải thiện đồng đều.
Dù vậy, anh Đôn nhấn mạnh du lịch nông thôn không phải “lối thoát nghèo” tuyệt đối, mà là một phương cách phát triển bền vững giúp cộng đồng nhận diện và định vị giá trị bản sắc.
“Áp lực phát triển nhanh có thể gây ra hậu quả tiêu cực nhưng bài học từ vùng Cao nguyên đá cho thấy việc đi từng bước chắc chắn, bền vững lại mang lại hiệu quả lâu dài”, anh nói.
Xem thêm bài viết liên quan:


