Bài: Nhật Hạ
Ảnh: Internet
Nhiều năm đã trôi qua kể từ khi Reply 1988 và Goblin tạo nên những cơn sốt chưa từng có trên màn ảnh châu Á. Một bộ phim chan chứa hơi thở ấm áp của tình làng nghĩa xóm, tình cảm gia đình; một bộ phim là bản tình ca day dứt giữa sự sống, cái chết và tình yêu vượt thời gian. Những tưởng khó có tác phẩm nào đủ sức tiếp nối thứ cảm xúc “chữa lành” đặc trưng ấy. Thế nhưng, trong vài năm trở lại đây, màn ảnh Hàn Quốc đã chứng minh điều ngược lại, với những bộ phim mới kế thừa và phát triển tinh thần ấy theo cách rất riêng, tinh tế mà thấm đẫm cảm xúc.
Our Blues: Âm vang hiện đại của Reply 1988 giữa đảo Jeju bình yên
Nếu Reply 1988 từng khiến người xem nao lòng với bức tranh sinh hoạt đời thường tại khu phố Ssangmun-dong, thì Our Blues lại đưa tinh thần ấy đến một không gian mới – hòn đảo Jeju xanh thẳm và thanh bình. Không sở hữu tuyến nhân vật chính cố định, bộ phim mở ra từng câu chuyện đời riêng biệt, nơi mỗi số phận đều mang những nỗi đau, những vấp ngã và những khát khao giản dị về hạnh phúc. Từ cô gái bán cá tảo tần, vị thuyền trưởng già cô độc cho đến những người trẻ trở về quê hương sau những lần gục ngã, tất cả tạo nên một bức tranh đời sống chân thật, gần gũi.

Điều đặc biệt làm nên sức mạnh chữa lành của Our Blues chính là cách bộ phim đối diện với những mảng tối gai góc của cuộc sống: trầm cảm, gia đình tan vỡ, áp lực tài chính. Thế nhưng, qua những câu chuyện ấy, phim khéo léo gieo vào lòng khán giả hạt giống của sự thấu cảm, lòng vị tha và sức mạnh của cộng đồng trong việc chữa lành vết thương lòng. Người xem như được vỗ về rằng, ai cũng có những nỗi khổ riêng, nhưng dù thế nào, bạn chưa bao giờ cô độc trong hành trình ấy.
My Liberation Notes: Giải phóng tâm hồn giữa những điều nhỏ bé thường nhật
Không có yếu tố siêu nhiên như Goblin, cũng chẳng sôi nổi như Reply 1988, My Liberation Notes lại kế thừa tinh thần chữa lành bằng những khoảng lặng kéo dài, những đối thoại chất chứa triết lý và hành trình tìm kiếm tự do trong tâm hồn – điều mà sâu thẳm trong Goblin hay Reply 1988 đều từng chạm tới.

Bộ phim xoay quanh cuộc sống lặng lẽ của ba anh em nhà họ Yeom cùng người đàn ông bí ẩn tên Gu. Họ không tìm kiếm phép màu, mà tự cứu rỗi chính mình khỏi sự tù túng, nặng nề bằng cách thay đổi nhận thức, dũng cảm đối diện với nỗi cô đơn và sự bất toàn. Những lời thoại trong phim trở thành điểm nhấn đầy ám ảnh, như câu nói nổi tiếng của Yeom Mi Jeong: “Hãy tôn thờ tôi đi, để tôi được lấp đầy.” Một lời cầu khẩn tưởng chừng ngang tàng, nhưng lại phản ánh tiếng lòng của cả một thế hệ người trẻ khao khát được thấu hiểu, được công nhận và yêu thương.
Welcome to Samdal-ri: Trở về quê nhà, tìm lại bình yên đã lãng quên
Nếu phải chọn bộ phim gần gũi nhất với tinh thần ấm áp của Reply 1988, có lẽ Welcome to Samdal-ri là cái tên xứng đáng. Câu chuyện bắt đầu khi nhân vật chính, sau những biến cố ở thành phố, buộc phải quay về vùng quê Samdal-ri yên ả để tìm lại chính mình giữa vòng tay gia đình, bạn bè và hàng xóm thân thương.

Samdal-ri không chỉ đơn thuần là một địa danh, mà trở thành biểu tượng của sự trở về cội nguồn, nơi bình yên luôn chờ đợi sau mỗi cơn giông bão. Với bối cảnh đảo Jeju rực nắng, diễn xuất ăn ý của Ji Chang-wook và Shin Hye-sun cùng những mẩu chuyện đời thường chan chứa tiếng cười lẫn giọt nước mắt, bộ phim như một liều vitamin C tinh thần cho người xem. Giữa sự xô bồ, vội vã của đời sống đô thị, Welcome to Samdal-ri nhắc nhở chúng ta rằng, đôi khi hạnh phúc thật giản dị, chỉ là những bữa cơm quây quần, những cuộc trò chuyện chân thành hay cái ôm siết chặt của người thân.
Twinkling Watermelon: Khi hoài niệm và kỳ ảo đan cài để hàn gắn thế hệ
*Tựa như bản phối hoàn hảo giữa hoài niệm của Reply 1988 và yếu tố xuyên không đầy kỳ ảo của Goblin, Twinkling Watermelon tạo nên một công thức chữa lành mới mẻ, hấp dẫn. Bộ phim đưa người xem theo chân nhân vật Ha Eun Gyeol trở về năm 1995 và gặp chính bố mẹ mình thời trẻ. Hành trình ấy không chỉ là phép màu cho riêng anh, mà còn là cơ hội để thế hệ sau hiểu, cảm thông và hàn gắn những nỗi đau chưa từng được nói ra của thế hệ trước.

Âm nhạc xuyên suốt bộ phim như sợi dây kết nối các thế hệ lại với nhau, vượt qua mọi khác biệt và rào cản. Khi ban nhạc “Watermelon Sugar” vang lên, không chỉ các nhân vật mà chính người xem cũng được truyền thêm nguồn năng lượng của đam mê, tuổi trẻ và khát vọng yêu thương. Từ đó, Twinkling Watermelon trở thành bản tình ca nhẹ nhàng mà sâu sắc dành cho những ai từng mơ ước được gặp lại bố mẹ mình thời trẻ, để nói ra những điều chưa từng kịp nói.
Queen of Tears: Khi yêu thương nảy mầm từ khủng hoảng
Nếu như Goblin khai thác sự chia lìa vĩnh cửu của sinh tử để tôn vinh giá trị tình yêu, thì Queen of Tears lại đặt mối tình giữa Hong Hae In và Baek Hyun Woo trước lằn ranh sinh tử rất đời thực: bệnh tật. Bộ phim mở đầu bằng cuộc hôn nhân đang đứng bên bờ vực tan vỡ. Thế nhưng, chính khi biến cố giáng xuống, cả hai mới nhận ra giá trị thực sự của đối phương, học cách buông bỏ cái tôi, thấu hiểu và yêu lại từ đầu. Hành trình tái sinh tình yêu giữa những khủng hoảng ấy chạm vào nỗi sợ, niềm hy vọng và khát vọng được yêu thương trong mỗi con người.

Bên cạnh câu chuyện tình yêu, sự chữa lành của Queen of Tears còn đến từ tình cảm gia đình. Khi giông bão qua đi, gia đình trở thành nơi duy nhất còn lại để tựa vào. Những khoảnh khắc cả gia đình nhà họ Hong quây quần bên nhau sau mọi mất mát, những cái nắm tay, ánh mắt chan chứa tình thân đã chạm sâu vào cảm xúc người xem, trở thành điểm sáng đầy nhân văn của bộ phim.
Dù được thể hiện bằng nhiều lăng kính khác nhau: từ những câu chuyện đời thường giản dị, hành trình nội tâm sâu sắc cho tới những mối tình đầy kịch tính và kỳ ảo, nhưng tinh thần chữa lành vẫn luôn là sợi chỉ đỏ xuyên suốt điện ảnh Hàn Quốc. Sau thành công của Reply 1988 và Goblin, loạt phim kể trên tiếp tục minh chứng rằng khán giả luôn cần hơn một tác phẩm giải trí – đó là những bộ phim như vòng tay dịu dàng vỗ về tâm hồn, giúp người xem tìm lại sự cân bằng, yêu thương và niềm tin vào cuộc sống.
Xem thêm bài viết cùng chuyên mục: