Bài: Phan Huyền Thư
Ảnh: Phạm Bá Hùng, Tân Phạm
Họa sĩ Trần Nhật Thăng sinh năm 1972. Anh là đại diện của những nghệ sĩ thế hệ 7X được nén lại với những cố gắng tự thân để biểu đạt thế giới nội tâm của mình như một phép ẩn dụ của cuộc sống.

Ở Trần Nhật Thăng, phép ẩn dụ ấy rất đặc trưng, mạnh mẽ và đủ sức đại diện cho thế hệ của anh. Thăng chọn thủ pháp trừu tượng ngay từ những bước đầu tiên trong hành trình sáng tạo khi học ở trường đại học Mỹ thuật Việt Nam với thái độ khá dứt khoát. Vì vậy, không bất ngờ với hành trình 30 năm qua, kể từ khi anh xuất hiện và trình bày thế giới nội tâm của mình với 17 cuộc triển lãm cá nhân và hàng trăm cuộc triển lãm chung với các nghệ sĩ khác cùng dòng chảy sáng tạo với anh. Hội họa trừu tượng luôn là dấu ấn khác biệt để gợi nhớ về Thăng.
Những đứt gãy của Con đường mây trắng
Kể từ triển lãm cá nhân đầu tiên mang tên Con đường mây trắng tại Paris, Pháp năm 1998; trải qua Một mình năm 1999 đến cuộc triển lãm nhóm Con đường của mây trắng năm 2003 và triển lãm cùng tên 2006 tại Hà Nội đã hình thành ấn tượng về Trần Nhật Thăng với những đứt gãy nội tâm mang tính đại diện cho cả một thế hệ nghệ sĩ sinh ra, trưởng thành trong thời kỳ hậu chiến của Việt Nam. Anh đã đạt được một dấu ấn: diễn đạt thành công được những đứt gãy của dòng chảy nghệ thuật từ thời kỳ non trẻ đầu thế kỷ XX (với sự khởi điểm của ngài Victor Tardieu lập ra trường Đại học mỹ thuật Đông Dương năm 1924) để âm thầm một hình thái trừu tượng, bắt nhịp với hội họa hiện đại một cách khá rụt rè nhưng có thành quả. Những tiếng nói trừu tượng – họ đã dám là cá nhân mình ngay trong bối cảnh đồng phục sáng tạo đang lấn át mạnh mẽ. Trần Nhật Thăng là một trong những mảnh vỡ, anh đủ sức đại diện của thời kỳ đứt gãy ấy.

“Chân dung của tự do”, chân dung ý niệm tự thân của cô đơn
Năm 2009, tiếng nói của tự do được bất giác cất lên bằng triển lãm tại Hà Nội đã ngầm khẳng định sự lựa chọn thứ 2 của Trần Nhật Thăng. Nó cũng cho thấy sự quyết liệt đối diện với những cạnh tranh mang tính trào lưu và thị trường. Cuộc chiến vật lộn với mưu sinh và danh tiếng theo chuẩn kinh tế thị trường thời kỳ hậu “đổi mới”. Một lần nữa, Thăng lại chọn sự đơn độc, lặng lẽ tách riêng như một dòng suối nhỏ bởi anh hiểu rằng nghệ sĩ Việt Nam trong giai đoạn nào cũng thiếu vắng sự cô đơn. Hay nói cách khác, nhiều nghệ sĩ chưa bao giờ họ có đủ được sự cô đơn để dành riêng cho sáng tạo. Và chân dung của tự do chính là chân dung của sự cô đơn tuyệt đối đó. Tự do đồng nghĩa với lạc lõng và không được thừa nhận, không có sự sung túc về cả nghệ thuật lẫn cuộc sống hiện sinh thường ngày. Sau đó, là một khoảng thời gian khá dài, Thăng gần như đông cứng. Anh buông cọ, dừng vẽ để đối diện với nó, những ý niệm của tự do, cuộc mưu sinh và tìm kiếm giải pháp hàn gắn, chữa lành thân tâm để một lần nữa kiến tạo cá nhân mình.
Thời gian – phép ẩn dụ lớn nhất để hàn gắn và chữa lành
Có thể dễ dàng nhận thấy, triển lãm cá nhân lần thứ 17 mang tên Thời gian mà Trần Nhật Thăng kết hợp với điêu khắc gia Tùng Lê tháng 12 năm 2024 chỉ là một hình thức mang tính ứng xử với chính chặng đường 30 năm yêu và sống bằng hội họa trừu tượng. Nó không mang tính đúc kết hay tuyên ngôn thành tựu cá nhân của họa sĩ. Anh là người chối bỏ điều đó ngay từ những bước đi đầu tiên. Điều Thăng khát khao là một hành trình và những trải nghiệm mà anh được tồn tại bên trong nó, không phải việc tạo ra một con đường hay dấu ấn tham vọng để đời. Giai đoạn này, Thăng cũng đã giải quyết được những nghịch cảnh của mưu sinh và sáng tạo khi anh chọn được chính mình, chịu quăng mình vào vô cực của “Thời gian”.

Tuy vậy, không thể không ghi nhận sự lựa chọn mang tính tư tưởng của Thăng từ khi trở lại với hành khất đầu đà nguyên thủy của màu và sắc thuần khiết với những cuộc triển lãm cá nhân từ Miền (2018), Miền không (2022) và Trong cái không có gì không (2023) cho đến Mây đi qua tôi và Mây miền (2024), Trần Nhật Thăng gần như đã hoàn toàn đầu hàng chính mình. Đó là sự buông xuôi lý trí để mặc cho nội tâm dẫn dắt bằng phép an trú của từng nét cọ với những bước chân của sắc màu. Hơn ai hết, Thăng đã đáo ngộ được rằng nghệ thuật chính là phép ẩn dụ vĩ đại nhất của cuộc sống, từ nhân sinh vô ngã.
Thăng của Thời gian với hành trình 30 năm đã gói trọn những hỉ nộ ái ố cuộc đời vào trong chiếc tay nải sắc màu quang phổ để ung dung hành khất về mai sau với tâm thế của kẻ hiểu chuyện thế gian, lặng lẽ bên thềm của vũ trụ sáng tạo như một người đàn ông biết ơn sự hạnh ngộ nhân sinh kiếp người.
Xem thêm bài viết cùng chuyên mục: