Hiền Phùng
Ai lên xứ hoa đào dừng chân bên hồ nghe chiều rơi,
Nghe hơi giá len vào hồn người chiều xuân mây êm trôi
Thông reo bên suối vắng, lời dạt dào nên ý thơ,
Nghe tâm tư mơ ước lòng dìu dặt như tiếng tơ…
(Ai lên xứ hoa đào – Hoàng Nguyên)
Sau mùa đông nắng lạnh, Đà Lạt chuyển mình vào xuân bằng sắc nắng ươm vàng trên mặt cỏ, với lá non xanh mơn mởn trên cành và đặc biệt nhất là những nụ mai anh đào hồng đã thắp lên rung rinh. Tết đã về trên phố núi thân thương. Năm mới bước vào không tiếng động mà lòng tôi náo nức như chạm vào tia nắng xuân ấm áp.

Đà Lạt quê tôi nằm trên cao nguyên Lâm Viên rộng lớn, lại được các dãy núi và rừng thông bao bọc nên khí hậu luôn dịu mát. Được thiên nhiên ưu đãi, Đà Lạt đã trở thành thành phố ngàn hoa nhờ bàn tay khéo léo của nhiều thế hệ nông phu. Trong vô vàn loài hoa đẹp, hoa quý, người Đà Lạt dành nhiều thương mến cho mai anh đào vì hoa báo hiệu mùa xuân và luôn nở rộ vào dịp Tết. Cứ thấy mai anh đào nhuộm hồng các con phố và rực lên trong những cánh rừng là biết xuân về.
Sáng mùng 1, khi trời còn mờ hơi sương, tôi nhanh chóng sửa soạn ra phố khai máy đầu xuân để ngắm Đà Lạt dấu yêu vào khoảnh khắc tinh khôi mỗi năm chỉ có một lần. Ánh hồng đang bừng lên phía chân trời. Hoa cỏ bên đường còn đẫm sương cũng khe khẽ reo vui trong cái mơ màng của buổi ban mai.
Trái ngược với cảnh ngược xuôi tấp nập hôm qua, sáng nay phố xá thênh thang một vẻ tinh tươm, gọn gàng. Những con đường im vắng không tiếng động cơ, chỉ nghe tiếng hót của mấy chú chim dậy sớm. Tiếng mùa xuân đang lan trong không gian. Từ trong cơn gió, chiếc lá, nhành hoa đều rộn ràng đón ngày mới lên.

Hồ Xuân Hương mang một vẻ nên thơ kỳ lạ. Mặt nước xanh lục gợn những vệt sóng lóng lánh như chất chứa bao mong ước. Bên hồ, những gốc mai anh đào hồng hòa trong sắc nắng rực rỡ. Nắng làm hồng má các cô thiếu nữ, làm ấm nóng cả trái tim tôi. Đúng với tinh thần Tết là hội, là cùng vui, những gương mặt không quen biết lướt qua nhau mà thấy sao thân thương, trìu mến. Những chàng trai, cô gái tình tứ dưới tán hoa, nét xuân ngời trên ánh mắt dịu dàng.
Chiều đến, tôi cùng mấy người bạn sửa soạn một chuyến camping nho nhỏ. Người Đà Lạt chúng tôi gắn bó với núi rừng tha thiết, vui vào rừng, buồn cũng vào rừng. Những ngày lễ hay chỉ là một ngày bình thường rảnh rỗi cũng dắt nhau vào rừng. Lối sống hòa mình với thiên nhiên đã tạo nên tính cách, tâm hồn con người xứ núi giản đơn, khoáng đạt. Chỉ nghe thông reo vi vu, ngắm mây bay đỉnh núi, cảm một làn hương, ngắm một áng mây là lòng đã đủ đầy ấm cúng.
Những cây mai anh đào đã nở giữa núi rừng như những đốm lửa. Nắng len qua kẽ lá chiếu xuống lấp lánh. Thiên nhiên quanh tôi lúc này giống như một bức tranh hữu tình.
Hoàng hôn phủ lên nền trời sắc hồng kỳ ảo. Chúng tôi ngồi quây quần trong ánh lửa bập bùng thưởng thức bữa tối giản đơn mà ngon miệng. Vừa nâng ly, nhấm nháp vừa có thể đón gió, nghe những thanh âm của núi rừng và yên vui bên những người bạn. Bên ngọn lửa ấm tôi nhớ về những Tết xưa khi còn thơ bé, tôi luôn được ngồi canh nồi bánh chưng, nướng những củ khoai thơm phức và nghe bà kể chuyện.

Đêm trong rừng mang một vẻ tĩnh mịch và huyền bí, thế thì phải xem phim mới cuốn. Nghĩ là làm, máy chiếu đã được chuẩn bị. Mỗi người chọn một vị trí ưa thích, tôi thì nằm trong xe vắt chân thật thoải mái. Mạch phim đưa chúng tôi đến một nơi nào đó xa xôi, đồng thời cái không khí đêm xuân hoang dã bao trùm lên tất cả, khiến chúng tôi quên không gian, quên cả thời gian.
Tôi lâng lâng trong men say của niềm hạnh phúc đơn sơ nhưng tròn đầy của một ngày Tết trên quê hương mình, bên người thân và bạn bè. Tôi không biết những người con xa xứ tha thiết nhớ Đà Lạt thế nào, nhất là khi Tết đến xuân sang. Riêng tôi, mỗi khi đi đâu xa là bồn chồn nhớ cái hơi sương lành lạnh, nhớ con đường, hàng thông và nhớ cả những ban mai, hoàng hôn của ngày đầu năm mới.
Xem thêm bài viết liên quan: