Travel Blogger Chan La Cà
JULLEY LADAKH!
Sau hành trình khám phá Himalaya ở Nepal, tôi đặt chân đến Ladakh, vùng đất Phật giáo bình yên ở phía bắc Ấn Độ. Qua khung cửa kính, xa xa tuyết đã phủ dày hơn trên những đỉnh núi. Ở thị trấn Leh, lác đác vài em bé theo chân mẹ đến chợ, một vài cô chú tiểu thương co mình trên tấm thảm ấm bên vệ đường, bán cải xanh cùng mấy quả táo chín đỏ mới thu hoạch sau vườn nhà. Mỗi lần đặt chân đến Ladakh, những điều bình dị này làm tôi thấy tâm hồn mình bay bổng, bình an một cách lạ lùng. Julley (Xin chào) Ladakh!

Sáng hôm ấy trời rất đẹp, khi mặt trời vừa rọi những tia sáng đầu ngày xuống thị trấn, cũng là lúc tôi và một chú lái xe người bản địa xuất phát từ trung tâm Leh đến một tu viện Phật giáo lâu đời nhất ở Ladakh. Tôi quay sang hỏi chú lái xe tên là Padma: “Chú, Ladakh có nghĩa là gì vậy ạ?”, “Ladakh mang ý nghĩa là vùng đất của những con đèo cao. Nơi này nổi tiếng với những ngọn đèo chót vót, với dãy Himalaya hùng vĩ và sự đa dạng về văn hoá, tôn giáo. Ngoài những điểm đến tuyệt đẹp như thung lũng Nubra, đèo Khardung La, hồ Pangong, làng Turtuk…. vùng đất tách biệt ở Himalaya này còn được biết đến với nhiều tu viện Phật giáo trải dài khắp nơi. Người dân ở đây làm kinh tế chủ yếu từ du lịch. Ngoài ra chúng tôi còn trồng lúa mạch, táo, mơ và rau củ quả rồi đem đến thị trấn để bán”.
Xe bon bon qua những cung đường bạt gió, tôi được chú Padma kể về cuộc sống của người dân Ladakh, về những ngôi làng yên ả, những vườn táo xanh tốt khi vụ mùa đến. Tôi kéo cửa kính xuống đón những cơn gió lạnh, ngắm nhìn những ngọn cờ Lungta đa sắc phấp phới trong gió. Xa xa, có chú chim đang sải đôi cánh tự do băng qua cánh đồng phía dưới thung lũng. Đẹp quá! Bỗng nhiên, tôi thấy tâm hồn mình tự do vô cùng!

Gặp gỡ các tiểu lạt ma ở tu viện cổ
Sau vài tiếng băng qua những ngôi làng nhỏ, trên những cung đường khúc khuỷu đầy gió và sỏi cát đặc trưng của Ladakh, xe chúng tôi dừng chân ở một tu viện trên sườn đồi. Đây là một tu viện cổ rất đẹp được bao quanh bởi những hàng dương cao vút, mây và tuyết trắng giăng phủ kín những dãy núi trập trùng phía xa. Thấy vị khách lạ mặt đến, cả tu viện khoảng hơn chục đứa trẻ và vài thầy cô ra cười chào, hỏi han tôi như thể người thân đi xa trở về. Nở nụ cười hiền hòa, tất cả luôn miệng nói Julley, Julley, câu nói đặc trưng mà người Ladakh dùng để chào hỏi, tạm biệt và cảm ơn. Các thầy cô và một vài bạn tiểu Lạt Ma nhất định mời tôi dùng bữa trưa. Vén tấm màn che cửa sậm màu, bên trong gian bếp, các tiểu Lạt Ma khúc khích cười bưng mời tôi đĩa Momo rau củ cùng bát súp trứng nóng. Dưới mái hiên trường, chúng tôi vui vẻ nói cười và dùng bữa cùng nhau. Lũ trẻ không ngừng hỏi tôi những điều về Việt Nam, tôi kể các em nghe về con trâu, hoa sen trong đầm hay những trái dừa nước ở quê hương mình.
Sau bữa trưa, tôi theo lũ trẻ vào một căn phòng nhỏ và ấm cúng mang đậm kiến trúc đặc trưng thường thấy ở Ladakh. Trần nhà được che chắn cẩn thận bằng những thân gỗ dương (poplar) rất vững chãi. Xung quanh căn phòng là những ô cửa sổ lớn đón ánh sáng tự nhiên. Sau một hồi nói cười, lũ trẻ chăm chú mở tivi xem chương trình mà chúng yêu thích. Phía sau căn phòng, nắng hắt những vệt sáng trắng mạnh qua tấm rèm thưa, sưởi ấm cho chúng tôi. Nhìn vào ánh mắt tinh khôi và sự vô tư của lũ trẻ, tôi ước mình được bé lại, hạnh phúc ngắm nhìn thế giới bằng lăng kính trong ngần. Tôi tự hỏi, tại sao ở một nơi khí hậu và địa hình khắc nghiệt như vậy mà mọi người vẫn vui vẻ, hạnh phúc đến thế. Từ những cô, chú bán táo và mơ ở chợ Leh, hay những em bé mắt tròn xoe, má đỏ ửng giữa đất trời Himalaya cho đến các tiểu Lạt Ma ở tu viện cổ này. Sâu thẳm trong đôi mắt họ, tôi thấy sự bình yên và lạc quan. Đưa máy lên chụp một tấm ảnh, qua ống kính, khuôn mặt của các tiểu Lạt Ma hiện lên trong trẻo và rạng ngời. Tôi đặt tên cho tấm ảnh của mình là “Sự hài lòng mang đến bình yên” (acceptance brings peace), bởi quan sát những con người ở đây, tôi nhận ra rằng khi mình học cách chấp nhận, hài lòng và biết ơn với những gì mình đang có, cuộc sống mới nhẹ nhàng, lòng mình mới bình an. Tôi la cà thêm một vài vòng khám phá tu viện cổ rồi chào tạm biệt thầy cô và lũ trẻ, hứa với chúng sẽ trở lại cùng vài món quà nhỏ từ Việt Nam vào lần sau.

Xe tiếp tục lăn bánh, đưa tôi qua những ngọn đèo, lướt qua các tu viện Phật giáo nằm cheo leo trên lưng chừng núi, những thung lũng sâu thẳm và những con suối xanh trong nhìn tỏ tận đáy. Sự hùng vĩ của thiên nhiên Ladakh rất khó để có thể viết thành lời. Đưa mắt qua khung cửa kính nhìn về những dãy tuyết sơn hun hút phía xa, bất chợt câu hát yêu thích của mình vang lên:
“When all the rain keep falling down, the world doesn’t stop spinning round
What’s in your heart, it’s hard to find
But getting lost is being found, I hope I can find my paradise.”
(Khi những cơn mưa rơi xuống, thế giới vẫn không ngừng quay
Tim ta thổn thức vì điều gì, thật khó đoán
La cà vạn dặm cũng là cách tôi tìm thấy chính mình
Hy vọng tôi sẽ tìm thấy miền đất hứa của riêng mình.)
(Trích bài hát Paradise của Stick Figure)
Đúng vậy, có lẽ tôi sẽ ở lại Ladakh một thời gian nữa, ngắm nhìn đất trời Himalaya bằng lăng kính của một tiểu Lạt Ma vô tư và trong sáng. Với tâm thế của một đứa trẻ, tôi biết rằng Ladakh và những ngọn tuyết sơn hùng vĩ kia chính là miền đất hứa của mình ở Bắc Ấn. Julley Ladakh!
Xem thêm bài viết cùng chuyên mục: