Bài: Bùi Tuấn Anh
Ảnh: Internet

Điện ảnh, trong bản chất của nó, là nghệ thuật của ánh sáng và cảm xúc. Và không có “bảng màu” nào phơi bày nội tâm con người trần trụi, cô độc bằng Winter-core – mỹ học của mùa đông.

Khi một đạo diễn chọn đặt câu chuyện của mình giữa khung cảnh tuyết trắng vô tận, dưới thứ ánh sáng xanh xao và bầu không khí lặng đến đáng sợ, đó không bao giờ là ngẫu nhiên. Mùa đông trên màn ảnh không chỉ là bối cảnh – nó là trạng thái tinh thần. Một nhà tù cảm xúc. Một phép thử sinh tồn. Và trên tất cả, là ngôn ngữ của những điều không thể nói thành lời.

1. Bảng màu của sự tĩnh lặng và cô độc

“Winter-core” bắt đầu bằng sự từ chối hơi ấm. Bảng màu của nó được thống trị bởi trắng, xám, và xanh dương nhạt – những gam màu của khoảng trống và sự im lặng.

Ánh sáng mùa đông trong phim luôn yếu ớt, khuếch tán như thể mặt trời đang hấp hối. Nó tước đi sức sống của mọi vật thể, để lại những nhân vật bơ vơ giữa không gian vô trùng, nơi mọi cảm xúc đều bị lột trần.

Nền tuyết trắng thể hiện sự cô độc, mục rỗng đạo đức trong Fargo

Trong Fargo (1996) của anh em nhà Coen, biển tuyết Minnesota không chỉ là phông nền. Màu trắng ấy phơi bày từng giọt máu đỏ thẫm – lạnh lẽo, chua chát và mỉa mai. Ẩn dưới lớp tuyết trong suốt là sự trống rỗng đạo đức, là sự cô độc đến cùng cực của con người giữa thế giới tưởng chừng yên bình.

2. Tuyết – Tấm chăn hai mặt của điện ảnh

Không chỉ là phông nền, tuyết là “nhân vật” thực thụ trong mỹ học Winter-core – mang trong mình hai bản chất đối lập.

Tuyết như tấm chăn chôn giấu. Nó rơi để che phủ, để chôn vùi. Trong The Shining (1980), cơn bão tuyết cô lập gia đình Torrance trong khách sạn Overlook – nơi sự điên loạn dần trỗi dậy. Bông tuyết trắng xóa trở thành biểu tượng của giam cầm, vừa đẹp vừa tàn nhẫn, vẽ nên một nhà tù bằng im lặng và ảo giác.

Cái lạnh tái sinh tình yêu trong Eternal Sunshine of the Spotless Mind

Tuyết như trang giấy trắng tinh khiết. Ở chiều ngược lại, tuyết cũng có thể là sự thanh tẩy. Trong Eternal Sunshine of the Spotless Mind (2004), khung cảnh tuyết rơi trên bãi biển Montauk, nơi Joel và Clementine gặp lại nhau, giống như một thế giới đã được “reset” – một tình yêu vừa được xoá ký ức, vừa được sinh ra lại. Cái lạnh ở đây không hủy diệt, mà tái sinh.

3. Âm thanh của cái lạnh – Khi im lặng trở thành nhạc nền

Winter-core không chỉ là hình ảnh. Nó là âm thanh – hay đúng hơn, sự thiếu vắng của âm thanh.

Tuyết có khả năng hấp thụ tiếng động, khiến thế giới trở nên tĩnh lặng đến ngột ngạt. Trong không gian ấy, mọi âm thanh nhỏ bé đều được phóng đại: tiếng thở, tiếng bước chân lạo xạo, tiếng gió rít qua rừng thông – tất cả hòa thành một thứ “bản nhạc của cô độc”.

Sự sinh tồn nổi bật trên nền tuyết trắng trong The Revenant

Trong The Revenant (2015), ta gần như nghe thấy cái lạnh – qua hơi thở nặng nhọc, qua tiếng gió cào xé da thịt. Sự im lặng ở đây không phải khoảng trống, mà là thứ âm thanh của sự sinh tồn, nơi từng nhịp tim trở thành tiếng gõ của bản năng sống.

4. Mùa đông – Phép thử của sinh tồn và cảm xúc

Mùa đông trong điện ảnh luôn là kẻ đối đầu – vừa là thiên nhiên khắc nghiệt, vừa là tấm gương phản chiếu nội tâm.

Trong Wind River (2017), cái lạnh của vùng Wyoming không chỉ giết chết cơ thể, mà còn làm tê liệt cảm xúc. Những nhân vật bị giam trong nỗi đau và cô lập, buộc phải chiến đấu không chỉ với bão tuyết mà với sự đóng băng trong chính tâm hồn mình. Mùa đông ở đây là phép thử – để con người chứng minh rằng giữa cái chết, họ vẫn còn khả năng cảm nhận, thương xót, và yêu.

Sự cô lập bao trùm cùng với làn tuyết trắng trong Wind River

Winter-core là một nghịch lý tuyệt đẹp. Nó vừa u buồn vừa thanh khiết, vừa chết chóc vừa tái sinh. Trong không gian trắng xoá ấy, mọi lớp ngụy trang cảm xúc đều bị bóc trần. Không còn nơi ẩn náu – chỉ còn lại con người đối diện chính mình, lặng lẽ, yếu đuối, nhưng cũng chân thật nhất.

Xem thêm bài viết liên quan: