Cao Kỳ Nhân

Giữa nhịp sống hiện đại, bông lúa thơm hương nắng vẫn âm thầm nở rộ trong từng mùa gặt ở Tây Hòa.

Cánh đồng lúa mênh mông ở Tây Hòa

Tây Hoà – một xã miền quê tỉnh Đắk Lắk – mỗi năm 2 lần bừng lên vẻ trù phú, dịu dàng trong sắc vàng óng ả của mùa lúa chín. Không mang dáng vẻ sầm uất của phố thị, không phô trương kiến trúc hay dịch vụ, Tây Hoà đẹp theo cách riêng của mình – mộc mạc, thầm lặng mà sâu sắc. Vẻ đẹp ấy bám rễ từ chính nhịp sống nông nghiệp, từ những con người lam lũ bám đất giữ nghề, từ hạt lúa vàng óng đã nuôi dưỡng biết bao thế hệ nơi đây.

Nhờ hệ thống thủy nông Đồng Cam dẫn nước từ sông Ba quanh năm, đất đai ở Tây Hoà luôn đủ nước để duy trì hai vụ lúa ổn định: đông xuân và hè thu. Vụ đông xuân bắt đầu gieo sạ từ cuối năm trước và thu hoạch vào khoảng tháng 4. Ngay sau đó, vụ hè thu tiếp nối, thường chín rộ và bước vào mùa gặt trong tháng 9. Dù là vụ nào, khi mùa vàng về, Tây Hoà như khoác lên mình một tấm áo mới – rực rỡ, ấm áp, chan hòa ánh nắng và tràn ngập sinh khí.

Tôi quay lại Tây Hoà vào thời điểm bắt đầu mùa gặt. Mặt trời chưa ló hẳn khỏi dãy núi phía xa, làn sương mỏng vẫn còn lảng bảng trên mặt ruộng. Từ đầu làng, đã thấy thấp thoáng bóng những người nông dân ra đồng. Có người đi xe máy, người vác cuốc đi bộ, người đẩy xe rơm, tiếng gọi nhau rôm rả xen lẫn tiếng gà gáy, tiếng nước chảy róc rách từ kênh mương – như một bản giao hưởng bình dị mở đầu cho ngày mùa bội thu.

Chiều vàng bình yên

Mùi lúa chín lan tỏa khắp cánh đồng. Đó là hương thơm ngọt, nhẹ nhưng bám lâu, hòa quyện với mùi rơm mới và hơi đất ẩm. Những chiếc máy gặt từ từ tiến về phía ruộng, lưỡi máy cuốn gọn từng bó lúa trong tích tắc, để lại phía sau các cuộn rơm nằm đều đặn trên cánh đồng. Dưới nắng ban mai, mọi thứ óng ánh lên sắc vàng nhè nhẹ, không quá chói chang, không quá rực rỡ, nhưng ấm lòng và dịu dàng như kí ức tuổi thơ.

Cảnh sắc nơi đây vẫn còn nguyên vẻ đẹp của một làng quê truyền thống. Dọc theo dòng sông Bàn Thạch hiền hòa là những thửa ruộng uốn lượn như tấm thảm vàng mềm mại, lượn quanh chân núi. Các con kênh dẫn nước quanh co như dải lụa, len lỏi qua từng thửa ruộng, từng bụi tre. Đó đây   nổi bật lên những nếp nhà ngói đơn sơ, mái rêu đã cũ, chiều chiều khói bếp vẫn tỏa lên đều đặn. Tất cả tạo nên khung cảnh đồng quê không chỉ đẹp về thị giác, mà còn gợi ra cảm giác thân thuộc khó gọi tên.

Tây Hoà ngày nay đã có sự thay đổi – máy móc dần thế chỗ cho đôi tay cặm cụi, người trẻ ít còn bám ruộng, nhưng điều kỳ lạ là không khí làng quê vẫn nguyên vẹn. Sự tĩnh lặng, chất chân phương, cái tình của người dân nơi đây vẫn như xưa. Trong không gian ấy, tôi lặng người đứng sau ống kính. Dưới ánh nắng đầu ngày, từng tia sáng xuyên qua lớp sương mỏng, làm hạt lúa trở nên lấp lánh như được dát vàng. Tôi chỉ việc đưa máy lên và bấm – mọi thứ hiện ra quá đỗi chân thật, tự nhiên đến mức không cần bất kỳ sự sắp đặt nào.

Giữa khung cảnh mùa lúa chín rực rỡ, những ký ức thời thơ ấu bỗng ùa về. Tôi nhớ những buổi chiều theo bà ra đồng, lội ruộng gặt mót những hạt lúa sót lại. Nhớ những trò nghịch bùn, nhớ cảm giác nắng rát trên vai, nhớ cả mùi rơm khô phơi đầy sân gạch. Nhớ những bữa cơm sau vụ gặt, bát cơm dẻo thơm mà ngon ngọt. Những điều tưởng như nhỏ nhặt ấy, giờ đây bỗng trở nên quý giá vô cùng – nhất là khi ta sống trong một thời đại tốc độ, nơi con người đôi khi quên mất mình từ đâu bước ra.

Chuyến trở về Tây Hòa lần này không chỉ là một lần tác nghiệp của tôi, mà là hành trình trở về với kí ức, với hơi thở của đồng đất và những điều thân thuộc. Mỗi bức ảnh tôi chụp là một lát cắt thấm đẫm kỉ niệm, một lời nhắn gửi đến những ai đang sống xa đồng quê rằng: có một miền đất vẫn lặng lẽ giữ mùa, giữa nghề và giữ một phần hồn Việt.

Xem thêm bài viết liên quan: