Dưới những rặng dừa và hàng thốt nốt bên dòng sông Hậu hiền hòa, làng Chăm Châu Phong và làng Chăm Đa Phước lặng lẽ giữ cho mình những nét văn hóa riêng biệt. Đó cũng là nơi nụ cười hiền hậu sau vành khăn đội của người Chăm, mùi thơm ngậy từ bếp lửa nướng bánh và vô vàn những sắc màu văn hóa rực rỡ.

Những thánh đường Hồi giáo lộng lẫy mang đậm dấu ấn người Chăm

Thánh đường Hồi giáo Masjid Nia’mah tọa lạc tại tổ 4, ấp Phũm Soài, xã Châu Phong, An Giang. Từ phía bên đây cầu treo nhìn qua hướng bên kia đã thấy ngay thánh đường Masjid Nia’mah. Thánh đường đã được xây dựng cách đây 1 thế kỷ, từ năm 1930. Trải qua thời gian, nơi đây không chỉ là chốn linh thiêng để cộng đồng người Chăm hành lễ, mà còn là trụ sở của Ban đại diện cộng đồng Hồi giáo An Giang và là mái trường nuôi dưỡng tinh thần Hồi giáo cho bao thế hệ trẻ.

Ngôi thánh đường nổi bật với màu trắng tinh khiết, được điểm xuyết bằng những đường viền màu ngọc lam dịu mắt. Kiến trúc là sự giao thoa độc đáo của cột La Mã vững chãi, mái ngói đậm chất Nam bộ và chỉ một ngọn tháp giáo đường duy nhất vươn lên, nơi đỉnh nhọn cắm biểu tượng lưỡi liềm và ngôi sao, một hình ảnh đại diện thiêng liêng của thần mặt trăng Ay Ata và thần mặt trời Gun Ana trong quan niệm tín ngưỡng.

Một buổi chiều nhiều gió, chúng tôi đến làng Chăm Đa Phước. Trước mặt là những mái vòm cong vút hiện ra sau rặng cây, vươn cao giữa trời xanh là thánh đường Masjid Al Ehsan và Jamius Sunnah, hai công trình như linh hồn của làng vừa uy nghi vừa gần gũi.

Ở nơi ấy, thánh đường không chỉ là nơi để cầu nguyện. Đó còn là chốn gặp gỡ, sẻ chia và gắn bó của cộng đồng người Chăm theo đạo Hồi, những con người bình dị, chân phương đã gìn giữ đức tin và nếp sống của mình qua từng nét kiến trúc, từng lần trùng tu suốt bao mùa nắng mưa. Tôi thấy lòng mình được lắng lại, được soi vào một thế giới rất khác, của tín ngưỡng hòa cùng hơi thở đời thường trong một nhịp sống yên ả mà sâu sắc của mảnh đất miền Tây chan hòa.

Vẻ đẹp lộng lẫy của Thánh đường Hồi giáo Masjid Nia'mah

Vũ khúc của những vòng xoay vải lụa

Một buổi sớm ban mai đầy nắng đã dẫn chúng tôi đến làng dệt thổ cẩm của người Chăm tại xã Châu Phong, cách thánh đường Masjid Nia’mah chừng vài trăm mét theo hướng ra sông Hậu. Ánh sáng lấp lánh trên những khung cửi gỗ đã bạc màu theo năm tháng. Từ trong những ngôi nhà sàn, tiếng thoi đưa vang lên đều đều như một điệp khúc bên sông. Ấy là thanh âm của một làng nghề đã cùng lớn lên với đời sống của đồng bào Chăm nơi vùng đất Tân Châu này – nghề dệt thổ cẩm.

Vào giai đoạn hưng thịnh của làng nghề có tới hàng trăm hộ tham gia. Hiện nay, chỉ còn lại cơ sở dệt thổ cẩm của chú Mohamad. Chú Mohamad là người đàn ông Chăm có nước da sạm nắng và đôi mắt hiền bảo với tôi rằng: “Nghề dệt của bà con mình có từ đầu thế kỷ XIX, trải qua mấy đời rồi đó, đời của chú đã là đời thứ ba”. Câu nói đã mở ra trước mắt tôi một dòng ký ức dài, từng sợi chỉ đan cài lấy thời gian và văn hóa, bền bỉ mà dịu dàng.

Ở đây, con gái Chăm chỉ 10 – 12 tuổi đã bắt đầu làm quen với nghề. Những đôi tay nhỏ bé thoăn thoắt luồn chỉ, quấn sợi, học cách cảm được nhịp thở của khung cửi. Vải thổ cẩm ở Châu Phong không giống bất cứ loại vải nào tôi từng chạm vào. Những câu chuyện thể hiện qua các họa tiết, có sóng nước mênh mang, có vân mây lững thững, có ô vuông đều đặn như nhịp đời. Ở đây, người Chăm dệt những đường chỉ như thể dệt nên một phần bản sắc của chính mình một cách đầy tỉ mẩn và tự hào.

Giữa một xã hội hiện đại đang cuốn trôi bao điều cũ, những vòng xoay vải lụa ở Châu Phong vẫn quay đều, như một vũ khúc bất tận. Mỗi vòng quay là một sự gìn giữ, một lời khẳng định văn hóa không phải là thứ để ngắm nhìn trong bảo tàng, mà là để sống cùng bằng chính đôi tay và trái tim. Và tôi là người khách lạ ghé ngang, đã đem lòng gửi lại nơi khung dệt ấy một mảnh thương, nhỏ thôi, mà khó rời.

Những vòng xoay vải lụa kể nên nếp sống tươi đẹp của một vùng tín ngưỡng. Ảnh: Báo An Giang

Khám phá ẩm thực độc đáo

Ẩm thực là sẽ là thứ nhắc nhớ chúng tôi rất nhiều về vùng đất này. Buổi sáng ở làng Chăm Châu Phong bắt đầu với nhịp sống rộn ràng trên con đường rất nhỏ, tiếng cười nói vang xen giữa mùi bò tươi vừa xẻ, mùi rau thơm lẫn trong hương nắng sớm. Chúng tôi men theo lối chợ tấp vào một quán bán phở, tô phở bưng ra còn nghi ngút khói. Không cầu kỳ, không gia vị lạ, chỉ là tô phở bò truyền thống của người Chăm, nhưng thịt bò thì vừa ngọt vừa mềm, nước lèo thanh mà đậm, cứ như gói trọn cái chân chất của miền đất này.

Lang thang trong làng, nếu chịu khó hỏi han đôi ba người bản xứ, bạn sẽ được chỉ tới những “quán mối” chẳng bảng hiệu nhưng món ăn thì có khi khiến bạn nhớ cả đời. Chúng tôi đã được thưởng thức món cơm cà ri nấu sánh đậm, dậy hương quế hồi, vị cay vừa phải nhưng thơm và ngấm đến tận ruột gan. Với tôi, món này chẳng phải chỉ để ăn cho no bụng mà là một trải nghiệm vị giác tròn đầy, một “bữa chính” đúng nghĩa vừa chắc bụng, vừa ấm lòng.

Ở làng Chăm, chuyện bếp núc phần lớn do phụ nữ đảm đương. Nhưng cái cách họ nấu ăn không chỉ là bổn phận, mà là một dạng nghệ thuật được truyền qua nhiều đời. Có lẽ nhờ ảnh hưởng từ tín ngưỡng và nếp sống mà phụ nữ Chăm trở nên kỹ lưỡng, ngăn nắp và tháo vát đến từng chi tiết nhỏ.

Một đặc sản và thường được du khách mua về làm quà là tung lò mò, một món lạp xưởng bò độc đáo của đồng bào Chăm. Không béo, không ngậy chỉ có vị đậm đà nhờ thịt xay mịn ướp khéo và chút chua lên men tự nhiên. Người Chăm thường ăn kèm tung lò mò với dưa chua, rau vườn để làm dịu lại cái vị mạnh mẽ của cà púa – một món mắm cá đặc trưng của họ. Cái hay là mâm cơm dù đơn sơ, nhưng luôn đầy đủ âm dương có mặn, có chua, có mùi, có vị, có cả màu sắc hài hòa như một bức tranh nhỏ.

Đặc sản tung lò mò của đồng bào Chăm

Không chỉ có món mặn mới khiến người ta mê đắm, mà bánh trái ở đây cũng là một mảnh ghép quan trọng của đời sống. Tôi từng nghĩ bánh bò nướng chỉ là món ăn chơi lót dạ. Nhưng người Chăm lại xem nó như một món điểm tâm chính hiệu, ăn sáng cũng được, ăn trưa ăn xế cũng chẳng sao. Miếng bánh nhỏ thôi, nhưng mềm có mùi thơm mùi lá dứa, vị ngọt thanh cắn vào là nghe lòng mình như lún xuống mảnh đất ngọt ngào này thêm một chút.

Có những vùng đất không cần đến kỳ quan hay phép màu để níu chân lữ khách, bởi chính con người và nếp sống nơi ấy đã là một điều kỳ diệu. Làng Chăm Châu Phong và làng Chăm Đa Phước như một thế giới riêng mộc mạc, chân phương mà bền bỉ theo cách của riêng mình. Có lẽ ai một lần ghé qua cũng sẽ mang theo trong tim một mảnh yên bình và nỗi nhớ không tên về miền khăn đội e ấp như một phần hồn của xứ sở bên dòng sông Hậu chân tình.

Xem thêm bài viết cùng chuyên mục: