Bài: Trương Anh Ngọc
Ảnh: Ngô Trần Hải An

Đến Copenhagen, người ta học cách yêu cuộc sống từ những điều giản dị nhất.

Tôi đến Copenhagen lần đầu tiên nhiều năm trước, vào một ngày cuối hạ đầu thu. Trời vẫn nắng rất đẹp và rất xanh, nhưng về chiều đã ngả lạnh. Nhưng cái lạnh ấy không khiến ngọn lửa háo hức khám phá nơi này đóng băng trong tôi, người lữ hành lần đầu tiên tới vùng Scandinavia.

Ấn tượng đầu tiên là màu xanh của hãng bia quen thuộc của Đan Mạch ở sân bay Copenhagen khi vừa hạ cánh và hầu như du khách nào mới đến đây đều muốn làm: đứng trước tấm pano lớn có dòng chữ “Đan Mạch, đất nước hạnh phúc nhất thế giới” và chụp một tấm ảnh kỷ niệm. Ấn tượng thứ hai là xe đạp, bạt ngàn xe đạp ở bên ngoài nhà ga tàu hỏa Copenhagen, một công trình kiến trúc đẹp và thanh thoát, nhưng không lớn như các nhà ga trung tâm của các thủ đô châu Âu khác.

Tại trung tâm thành phố sầm uất, kiến trúc vẫn mang nét cổ kính, thần thoại

Ấn tượng thứ ba là ở đây yên bình quá, đáng yêu quá, cái đáng yêu của một đất nước mà ở đó người ta hiểu được giá trị của cuộc sống qua triết lý “hygge” (tiếng Na Uy cổ nôm na là “hạnh phúc”, nhấn mạnh vào cảm giác thoải mái, ấm cúng, vui vẻ bên người thân và tận hưởng những niềm vui nhỏ bé thường ngày). Họ trân trọng từng phút giây được sống, từng không gian sống, từng ngày mùa hè đến rồi lại đi nhường chỗ cho mùa thu se lạnh và rồi mùa đông buốt giá và ướt át bắt đầu.

Và ấn tượng thứ tư, như quy mô của nhà ga Copenhagen, cái gì ở đây cũng vừa nhỏ, không quá lớn, như chính đất nước này, nhưng hóa ra, sau khi đã ở đây đủ lâu, đã nói chuyện với những người Đan Mạch, đã cảm nhận những gì có thể bằng cả trái tim và tâm hồn, ta hiểu ra là kích cỡ không quy định tầm vóc, mà là ý tưởng, là những gì nó truyền tải, là cảm hứng nó tạo ra.

Đấy là những con phố nhỏ mà rất đẹp ở một khu rìa thành phố mà tôi đã ở đó mấy đêm, để đi lên trung tâm chỉ mất một quãng thời gian ngắn ngồi xe bus thơm tho và hầu như cái nào cũng mới. Đấy là những màu sắc rực rỡ như một bảng màu đáng yêu và nên thơ trên những bức tường nhà của khu cảng dọc bờ kênh Nyhavn, được Vua Christian V cho xây dựng vào năm 1673, trong nhiều thế kỷ đóng vai trò là cảng thương mại, nhưng giờ đây đã trở thành nơi ăn chơi và tụ tập sôi động bậc nhất thành phố. Đấy là những chiếc xe đạp đủ sắc màu dựa trong những góc phố, cửa hàng, bức tường, trở thành biểu tượng của một thành phố xanh mà hơn nửa dân số Copenhagen đạp xe đi làm mỗi ngày.

Những ngôi nhà đầy màu sắc dọc con kênh Nyhavn

Đấy là sự sôi động ở công viên Tivoli ngay trung tâm thành phố, với những khu vườn đầy quyến rũ, hồ nước nhỏ nhưng đáng yêu soi bóng ráng trời xanh ngắt một chiều tôi đến đây. Người ta bảo rằng, chính Walt Disney đã đến đây vào năm 1951, và vì bị quyến rũ bởi những khu vườn, ánh sáng, những khu vui chơi gia đình mà 4 năm sau, ông tạo nên công viên Walt Disney, một thế giới cổ tích dựa trên thế giới đã có ở Tivoli.

Nhưng biểu tượng về sự nhỏ bé mà vĩ đại đậm nét nhất phải là bức tượng nàng tiên cá trên cảng Langelinje ở phía ngoài trung tâm thành phố, nơi mà để đến đấy, bạn sẽ đi qua trụ sở của tập đoàn vận tải container lớn nhất thế giới, hãng Maersk. Bức tượng có hơn 100 năm tuổi ấy được tạo cảm hứng từ truyện nàng tiên cá của nhà văn chuyên viết truyện cổ tích Hans Christian Andersen (1805-1875). Truyện kể về một nàng tiên cá đã từ bỏ tất cả, cả cuộc sống và tương lai của mình, vì tình yêu một chiều với một chàng hoàng tử đẹp trai và trẻ trung. Sáng sáng, chiều chiều, nàng lên một tảng đá và nhìn về phía xa xăm, với hy vọng có thể bắt được ánh nhìn nào đó từ người mà nàng yêu. Và sau đó, nàng tan thành bọt biển.

Ở đây, thủ đô của một trong những quốc gia hạnh phúc nhất thế giới và diện tích cũng nhỏ, hầu như các bức tượng và tượng đài nào cũng nhỏ. Bo, người quản lý ở hostel tôi đã qua mấy đêm ở Copenhagen, nói rằng, ở Đan Mạch, người ta quan niệm giá trị tự thân của mỗi người hay thậm chí của một tượng đài không nằm ở hình thức hay kích thước của nó. “Cái tôi của mỗi người cũng như kích thước của bức tượng không làm nên giá trị của nó, mà là điều gì nó thể hiện”, anh cười, nói. Chính vì thế, người Đan Mạch thích giản dị, sống tiết kiệm. Họ đề cao sự hưởng thụ cuộc sống theo cách hòa mình với thiên nhiên, thường xuyên đi du lịch, tham gia các hoạt động thể thao, vui vẻ với bạn bè và người thân, thường xuyên chia sẻ cùng nhau những câu chuyện của cuộc sống, trang trí nhà cửa một cách trang nhã, với những căn phòng gọn ghẽ và nhiều ánh sáng tự nhiên, họ ăn những thức ăn hoặc tự chế biến từ các nguyên liệu thiên nhiên, hoặc đồ hữu cơ sạch và tốt cho cơ thể.

Cả Copenhagen xanh và sạch này do đó chính là một công viên rộng lớn. Ngay cả nghĩa trang Assistens, nơi có ngôi mộ rất giản dị của Andersen, cũng đẹp như một công viên. Trên ngôi mộ ấy có khắc bốn câu trong bài thơ “Oldingen” (Ông già) của ông: “Tâm hồn mà Chúa tạo cho ông/Là không thể mua chuộc, không thể mất/Cuộc đời chúng ta trên Trái đất là hạt giống của sự bất diệt/Thân thể ta chết đi, nhưng tâm hồn ta trường tồn”. Không lâu trước khi qua đời vì ung thư gan, ông vua của truyện cổ tích nói với một nhà soạn nhạc khi ông này ngỏ ý muốn viết nhạc để cử hành đám tang mình: “Hầu hết những người đi sau quan tài của tôi là trẻ em, thế nên, ông hãy viết nhịp điệu nhạc sao cho phù hợp với bước chân của trẻ”. Cũng có lần, Andersen bảo: “Hãy thưởng thức cuộc sống. Có quá nhiều thời gian để sống trước khi chết”.

Nhà thờ Frederik

Phải, có quá nhiều thời gian để sống trước khi chết, nhưng phải biết tận hưởng điều đó một cách tuyệt nhất có thể, ở chính Copenhagen này. Tôi đã chứng kiến thanh niên ở đây tận hưởng những ngày mùa hạ cuối cùng trong ánh nắng của một chiều đã trở nên lạnh hơn khi họ ngồi uống bia ở bên bờ những con kênh, chân buông thõng và đung đưa ra khoảng không phía trước, tiếng cười vui vẻ vang vọng khắp nơi. Tôi thấy những người nghệ sĩ biểu diễn trên con phố shopping nổi tiếng Stroget, con phố đi bộ chạy từ Toà thị chính Copenhagen đến Kongens Nytorv (Quảng trường mới của Nhà vua), thấy cả những người đi qua dừng lại hát cùng họ. Tôi cũng thấy không khí vui tươi, nhộn nhịp, yêu đời và đầy tiếng nhạc ở Paperoen (Đảo Giấy), một hòn đảo ở bờ Đông của cảng Copenhagen, từ nhiều năm qua đã trở thành một khu ẩm thực và văn hoá sôi động bậc nhất châu Âu. Và tôi cũng yêu những ngôi nhà nhỏ nhiều màu sắc, những không gian nghệ thuật và một không khí tự do và sáng tạo ở Christiana, khu hippie ở ngoại ô, được lập nên vào năm 1971 và từ đó luôn là một trong những nơi được ghé thăm nhiều nhất của Copenhagen. Và chính tôi cũng tận hưởng cuộc sống theo cách của riêng mình ở nơi này: uống một cốc bia tươi Carlsberg trên vỉa hè của một quán bia, người choàng một cái chăn, khi trời chiều càng trở nên lạnh hơn.

Sau này, còn có dịp quay lại nơi này một số lần nữa, tôi vẫn không thể quên cảm giác đã có trong ngày đầu tiên đặt chân đến Copenhagen trong cái lạnh chiều hôm ấy. Copenhagen chính là nơi ta có thể đến rồi và có thể trở lại nhiều lần nữa, dù nó không lớn như nhiều thủ đô của các nước châu Âu khác. Nhưng đó chính là nơi ta cảm thấy mình được tự do, được sống, được tận hưởng những điều tuyệt diệu của cuộc sống một cách vô tư lự nhất. Copenhagen, đến là để yêu…

Xem thêm bài viết liên quan: