Bài NAM THI, THU HOA, PHƯƠNG UYÊN
Ảnh NHÂN VẬT CUNG CẤP
Thời trang và nghệ thuật luôn song hành bền chặt. Nghệ thuật chính là chân trời sáng tạo để thời trang không ngừng đổi mới. Heritage Fashion trò chuyện cùng 3 nhân vật nổi bật, họ là những người luôn nỗ lực nâng tầm thời trang lên vị thế sáng tạo hàng đầu.

Giám đốc sáng tạo Alex Fox
Xin chào Giám đốc sáng tạo Alex Fox. Anh nhận định thế nào về sự cần thiết của “tính cực đoan” trong sáng tạo nghệ thuật?
Với tôi, sự kiên định và niềm tin của người làm sáng tạo với nghệ thuật của mình là “sự cực đoan”. Điều đó giúp họ giữ vững cái tôi, đường hướng thẩm mỹ, giúp họ tin đến cùng điều mình đang làm và giữ được bản sắc của mình giữa những dao động và tiêu chuẩn xã hội. Nếu người nghệ sĩ không đủ cực đoan để kiên định với con đường đã chọn, thì rất khó tạo dựng hình ảnh riêng giữa muôn vàn người làm nghệ thuật xung quanh.
Làm thế nào để những nguồn cảm hứng “ngoài thời trang” phát huy giá trị của nó? Có lĩnh vực nào không thể sáng tạo cùng thời trang không? Điều lý tưởng nhất với Alex là cảm hứng của mình luôn đến từ những khía cạnh bên ngoài thế giới thời trang. Như vậy, mình có thể tìm được những gì mới hơn điều người khác đã làm. Giá trị thực sự của sáng tạo nằm ở trải nghiệm đời sống, kết hợp với vốn sống và năng lực chuyên môn. Tất cả sẽ tạo nên những điều độc nhất. Còn về việc có lĩnh vực nào không thể sáng tạo cùng thời trang không thì tôi nghĩ là không có. Bởi từ “sáng tạo” đã mang tính chất không giới hạn, và thời trang cũng luôn khuyến khích những sự khác biệt.
Trong nghệ thuật thị giác, ấn tượng ngoại hình là cái đến với người xem đầu tiên, nhưng nội dung là thứ khiến người ta ở lại. Khi thực hành nghệ thuật, anh chia tỉ lệ 2 yếu tố này ra sao?
Mọi thứ sẽ bắt đầu từ nội dung, thông điệp mà mình muốn truyền tải. Nhưng sau đó, nếu muốn những ý nghĩa đó đến với công chúng một cách ấn tượng nhất thì không thể coi thường phần nhìn. Nội dung hay hình thức đều nắm những giá trị tiên quyết, tôi sẽ cân đối tỉ lệ này sao cho phù hợp với từng dự án. Tỉ lệ phần trăm có thể là 70-30.
Có lúc, thông điệp đã đủ sâu sắc thì hình ảnh chỉ cần tối giản, tinh tế. Đôi khi cần chú trọng hình thức để thu hút người xem và kích động sự thăng hoa của khán giả. Tóm lại, tôi thích tạo ra những tác phẩm đẹp mắt trên nền tảng ý nghĩa sâu sắc.
Theo anh, thế nào là một Giám đốc sáng tạo đúng nghĩa?
Tôi luôn tự nhận mình không phải người giỏi tạo ra cái mới, nhưng tôi biết mình giỏi trong việc kết hợp những thứ đã có, cộng với tiêu chuẩn thẩm mỹ cá nhân và tính cực đoan để tạo ra sản phẩm mang bản sắc Alex Fox. Tôi nghĩ người làm sáng tạo cần bắt đầu từ khao khát làm điều riêng biệt. Mục đích đó thể hiện rất rõ qua tác phẩm, bạn trách nhiệm hay hời hợt đều có thể nhìn thấy. Chúng tôi vẫn nói đùa rằng đừng để người khác nhận ra nguồn tham khảo của mình. Nói vui nhưng đầy ẩn ý về đạo đức của người làm sáng tạo.
Sau những thành công đã đạt được, anh mong muốn điều gì ở chặng tiếp theo?
Tôi cũng không định nghĩa được thành công. Tôi có một tật xấu là luôn so sánh mình với người khác. Cứ mỗi nấc thang tôi lại gặp những người cao hơn, nên mức độ thành công không biết đo ở đâu. Tôi chỉ biết mình cứ tiếp tục tiến lên, phát triển không ngừng. Chân trời tiếp theo luôn ở phía trước, và việc của mình là hết sức vươn tới mà thôi.
Xin cảm ơn. Chúc anh luôn vững vàng sáng tạo.

Nhiếp ảnh gia Tang Tang
Là cái tên quen thuộc với giới mộ điệu Việt Nam, với Nhiếp ảnh gia (NAG) Tang Tang, điều gì để anh bền bỉ và luôn bồi đắp sự tươi mới trong từng khung hình?
Thực lòng mà nói, chẳng có bất cứ điều gì có thể hấp dẫn, lôi cuốn và quyến rũ bằng việc ta lặng lẽ, âm thầm và tự do chìm đắm trong những điều đẹp đẽ. Quãng thời gian song hành với nhiếp ảnh và thời trang là hành trình tôi được chung sống với cái đẹp như một lẽ tự nhiên. Với tôi, chụp ảnh chính là nghệ thuật quan sát, tôi thu vào mắt những điều đẹp đẽ một cách bao quát và khắc họa nó qua ống kính của mình. Chừng ấy thôi là đã đủ để tôi gắn bó với nghề rồi.
NAG Tang Tang được biết đến bởi tư duy thẩm mỹ phóng khoáng với những khung hình đậm chất điện ảnh và cảm xúc. Vậy ngôn ngữ nhiếp ảnh của anh nên được miêu tả thế nào?
Tôi nghĩ chụp hình chính là tiến sâu và khai thác nội tâm của nhân vật chứ không phải biến họ thành một bản thể khác trông-không-giống-họ. Ngôn ngữ nhiếp ảnh của tôi đơn giản và tự nhiên như cách chính tay mình chăm sóc một khu vườn làm sao để mãi xanh mướt và tràn đầy nhựa sống, hay việc nghiêm cẩn nấu một món ăn ngon rồi mời mọi người cùng thưởng thức và ngắm nhìn.

Trong tác phẩm của anh, các thành tố thời trang luôn biết cách chuyển động mượt mà để thể hiện vẻ đẹp trừu tượng. Anh đã gửi gắm ý niệm thẩm mỹ cá nhân như thế nào?
Tất cả những lý tưởng hay bất kỳ công thức đều là những thứ mà chúng ta bị buộc phải tạm thời chấp nhận hoặc đón nhận một cách không tự nguyện trong một thế giới luôn xê dịch và chuyển động không ngừng. Cá nhân tôi cho rằng, nghệ thuật thì không nên bị giới hạn bởi một công thức hay góc nhìn cụ thể nào cả. Làm nghề này mà quá
nguyên tắc thì đâm ra nhàm chán. Vì thế, ý niệm thẩm mỹ mà tôi truyền tải chỉ có thể mô tả bằng tính tương đối, một bức hình đáng tự hào là khi nó tràn đầy tinh thần thời đại nhưng vẫn mang tư duy cá nhân của người cầm máy.
Bằng việc sống với nhiếp ảnh suốt hơn một thập kỷ, cụ thể là nhiếp ảnh thời trang, đã tạo ra một Tang Tang như thế nào?
Với tôi, mọi điều vốn đủ xa sẽ cũ, đủ lạ sẽ quên, tuyệt nhiên chỉ có sáng tạo là điều không thể thiếu. Quán chiếu những gì đã trải qua, nhiếp ảnh cho tôi cơ hội được khám phá và phóng chiếu những điều đẹp đẽ hiện hữu xung quanh bằng góc máy của chính mình. Nhiếp ảnh còn để tôi sống với bản dạng chân thật nhất của chính tôi.
Những cung bậc sáng tạo của một nhiếp ảnh gia thời trang thường được thể hiện thế nào?
Phải chăng cái đẹp lý tưởng là một thứ vốn không hề có thật và chưa từng hiện hữu? Tôi nghĩ, những thứ đẹp đẽ thường chỉ thoáng hiển lộ trong tư tưởng, ẩn náu trong dòng suy nghĩ. Chụp một bức hình là việc ta tạo tác một tác phẩm nghệ thuật, hãy mạnh dạn thử nghiệm và sáng tạo nên những điều không tưởng, chấp nhận việc “được ăn cả ngã về không” để tạo nên điều gì đó hay ho.
Anh có thể chia sẻ với độc giả của Heritage Fashion về dự định sắp tới được không?
Tôi cũng sẽ không bó mình ở bất cứ lĩnh vực nhất định nào. Tôi chọn cách thử nghiệm điều mới mẻ, trau dồi kỹ thuật và cảm xúc để tạo nên những tác phẩm tiệm cận với dòng chảy thời đại. Chẳng riêng gì nhiếp ảnh, nếu đã làm nghệ thuật, tôi chọn cảm xúc để phát triển nhiều hơn là lý trí.
Xin cảm ơn anh và chúc anh thành công với những dự định sắp tới.

Nhà thiết kế Hà Linh Thư
Thưa chị, liệu thời trang có phải là loại hình nghệ thuật?
Thời trang là nghệ thuật và nó được thể hiện qua ngôn ngữ trang phục và hình thể. Đôi khi mọi người bị nhầm thời trang là quần áo, nên có những nhận xét về trang phục runway là “đồ gì mà không mặc được”. Sự hiểu lầm này cũng bình thường thôi, vì thế chúng ta cần có nhiều hoạt động để công chúng hiểu hơn về nghệ thuật thời trang. Thời trang cũng như các loại hình nghệ thuật khác, nó có thời kỳ, có trường phái và mỗi nhà thiết kế có cách theo đuổi của riêng mình.
Sinh ra trong gia đình có truyền thống nghệ thuật, chị thấy truyền thống gia đình ảnh hưởng thế nào trong các thiết kế thời trang của chị?
Tôi may mắn gần ông trong 5 năm đầu tiên của cuộc đời, từ lúc 4 tuổi, tôi đã cầm bút vẽ nghí ngoáy bên ông. Sự duy mỹ, chất lãng mạn, thanh lịch của Hà Nội và môi trường nghệ thuật trong đời sống của ông ngoại đã hình thành nên phong cách thiết kế của tôi. Tôi không theo đuổi cách làm thời trang phá cách hay tối giản. Tôi thích sự thanh lịch mang tính thẩm mỹ cao và chiết trung.
Khi đưa nghệ thuật vào thời trang thì chị thấy điều gì là thuận lợi và khó khăn?
Thời trang là nghệ thuật nên khi ứng dụng nghệ thuật chính là sự thuận lợi. Nó giúp trang phục thoát ra tính “bình thường” của quần áo. Nghệ thuật mang cho thời trang một khoảng không rộng lớn để ai cũng có thể sáng tạo. Sự đa dạng về chất liệu cũng chính là một thuận lợi khác. Còn khó khăn thì chắc chắn là có. Nhưng đó là điều hiển nhiên vì làm gì mà không có khó khăn. Có lẽ khó khăn ở đây là phân biệt thế nào là nghệ thuật, thế nào “tưởng là nghệ thuật”, vì nó cần một nền tảng kiến thức vững vàng, và một gout thẩm mỹ tốt mới có thể phân biệt được hai điều trên.
Nghệ thuật truyền thống Việt Nam liệu có đủ sức hấp dẫn để đưa vào thời trang quốc tế?
Chúng ta nói nhiều về hai từ “bản sắc” nhưng để hiểu được hai từ này thì không dễ. Nhưng khi hiểu được, đó chính là con đường khiến chúng ta thành công trên thế giới. Việt Nam có một nền nghệ thuật truyền thống phong phú, một thế mạnh về ngành nghề thủ công đa dạng. Đó là bệ phóng tuyệt vời để chúng ta tạo nên những khác biệt mà không cần phải vay mượn từ các văn hóa khác.
Vấn đề ở đây là đưa những yếu tố truyền thống này thế nào vào thời trang? Tôi nghĩ nếu bê nguyên những điều đó vào thời trang hay bất cứ loại hình nghệ thuật nào thì sẽ rất khó để hòa nhập với thế giới. Có chăng, nó chỉ giống như cuộc triển lãm xem Việt Nam thế nào, chúng ta có thể có một vài tán thưởng vì khán giả lịch sự. Nhưng để chinh phục thị trường và được đón nhận dưới góc độ thương mại hay nghệ thuật thì lại là câu chuyện khác. Chúng ta chỉ nên giữ tinh thần Việt ở một mức độ nào đó và sáng tạo để thăng hoa với những cập nhật đương đại của thời cuộc.
Chị có chia sẻ gì với những nhà thiết kế trẻ tương lai của Việt Nam?
Với các nhà thiết kế tương lai, ở thời của họ sẽ rất khác chúng ta về mọi phương diện từ lối sống, văn hóa tiêu dùng hay văn hóa thưởng thức. Điều đó ảnh hưởng rất nhiều tới cách ta tiếp cận và giới thiệu những thiết kế mới. Tuy nhiên, cuộc sống rất đa dạng. Gần đây có những hãng thời trang nổi tiếng sau khi đi quá xa, thì họ lại trở về giá trị nguyên bản, chẳng hạn như GUCCI. Nên quan trọng nhất là đừng làm gì khác với điều mình yêu thích, đừng chạy theo cái người khác làm. Hãy sáng tạo để người khác chạy theo cái mình làm.
Cảm ơn chị và chúc chị luôn có những sáng tạo mới trong thời trang.
Xem thêm bài viết cùng chuyên mục: