Bài TINA DO, PHƯƠNG UYÊN
Ảnh NHÂN VẬT CUNG CẤP
Hà Nội là mảnh đất ươm mầm, nuôi dưỡng những nghệ sĩ trẻ tài năng. Heritage Fashion gặp gỡ ba nghệ sĩ Hà Nội nổi bật ở các lĩnh vực nghệ thuật, và luôn mang trong mình sự tự hào về một thủ đô vươn tầm.
Sinh trưởng trong gia đình truyền thống nghệ thuật, là con trai của nhạc sĩ Quốc Trung và diva Thanh Lam, nghệ sĩ piano Đăng Quang đã nuôi dưỡng niềm yêu thích với âm nhạc cổ điển từ nhỏ.

Nghệ sĩ piano Đăng Quang
Sinh trưởng trong gia đình truyền thống nghệ thuật, là con trai của nhạc sĩ Quốc Trung và diva Thanh Lam, nghệ sĩ piano Đăng Quang đã nuôi dưỡng niềm yêu thích với âm nhạc cổ điển từ nhỏ.
Xin chào Đăng Quang. Bạn có thể giới thiệu bản thân mình với độc giả Heritage Fashion?
Mình là Đăng Quang, một nghệ sĩ piano cổ điển và là giảng viên trẻ, đang theo học Tiến sĩ tại Trường Đại học Montréal (Canada). Trong 16 năm gắn bó với cây đàn, mình may mắn đạt được một số giải thưởng, biểu diễn ở nhiều khán phòng trong nước lẫn quốc tế. Gần đây, mình rất vinh dự khi được mời làm nghệ sĩ độc tấu cùng nhạc trưởng Honna Tetsuji và Dàn nhạc Giao hưởng Quốc gia Việt Nam trong buổi hòa nhạc Toyota Concert 2023, tổ chức tại Hà Nội và TP. Hồ Chí Minh.
Piano có sức hấp dẫn thế nào với Đăng Quang để có thể bền bỉ theo đuổi nó?
Để theo đuổi một ngành nghề có tính cạnh tranh cao, đòi hỏi sự khắt khe về chuyên môn lẫn thể lực, là một chuyện không dễ. Bên cạnh những nỗ lực, các yếu tố nền tảng như định hướng, giáo dục, môi trường và tình yêu với âm nhạc, là hành trang vững chắc giúp Quang thêm vững vàng. Niềm tin vào bản thân và khát khao được cống hiến cũng giúp Quang gìn giữ được niềm đam mê trong sáng nhất với nghề. Song, để có được ngày hôm nay, Quang không thể quên được công lao của bà mình – GS. TS. NSND Trần Thu Hà. Bà là người thầy đầu tiên và luôn dõi theo từng bước đi trong sự nghiệp của mình.
Là nghệ sĩ trẻ đạt nhiều giải thưởng quốc tế, Đăng Quang có thể chia sẻ về hành trình ấy?
Quãng thời gian chuẩn bị cho các cuộc thi quả là một quá trình vô cùng gian nan. Thất bại hay vinh quang, mình đều có đủ. Nhưng dù sao, Quang trân trọng và biết ơn những trải nghiệm ấy, bởi nó giúp mình trưởng thành và vượt qua những giới hạn mà bản thân tưởng chừng không thể phá vỡ. Điều đó với mình mới là thành tựu quý giá nhất.
Người có ảnh hưởng lớn nhất trong hành trình âm nhạc của Đăng Quang là ai?
Đó là người thầy thứ hai của mình – NSND Đặng Thái Sơn. Quang may mắn khi được thầy trực tiếp giảng dạy trong những năm đại học. Quá trình ấy giúp mình thay đổi và phát triển tư duy âm nhạc theo chiều hướng tích cực nhất. Khi tiếp xúc với thầy, mình không chỉ tích lũy kiến thức chuyên môn mà còn được trau dồi lý tưởng làm nghề. Âm nhạc và con người thầy Sơn là một trong những cảm hứng sâu sắc nhất với mình, chúng ngấm dần vào cá tính và ngôn ngữ âm nhạc của mình. Mình cũng luôn tự nhắc nhở bản thân hãy gìn giữ và nuôi dưỡng cá tính âm nhạc của riêng mình.
Cá nhân Đăng Quang nghĩ nghệ sĩ dương cầm ở thế hệ mình khác gì với thế hệ trước?
Quang hay thế hệ nghệ sĩ ngày nay may mắn hơn các thế hệ đi trước rất nhiều, khi được phát triển trong điều kiện tốt hơn. Lớp nghệ sĩ tiếp nối cũng cập nhật kiến thức và trình độ chuyên môn ngày càng được nâng cao. Mình thấy đây là một điều đáng mừng. Song, dù ở thế hệ nào, các nghệ sĩ vẫn luôn cùng một tiếng nói, ấy là âm nhạc.
Xin cảm ơn và chúc bạn nhiều thành tựu mới.

Nghệ sĩ thị giác Flinh
Flinh (Nguyễn Phương Linh) là một nghệ sĩ thị giác sống và làm việc ở Hà Nội với cách tiếp cận nghệ thuật nhạy bén. Trò chuyện với Flinh để hiểu thêm về cách thế hệ trẻ cất lên tiếng nói nghệ thuật mạnh mẽ từ nội tại.
Chào Flinh. Là một nghệ sĩ thị giác trẻ, nằm trong danh sách 30 Under 30 năm 2022, bạn có thể chia sẻ đôi điều về bản thân?
Mình là Flinh, từ 2016 đến nay mình thực hiện hàng chục dự án và triển lãm nghệ thuật ở trong nước và quốc tế. Hiện tại, mình đang tiến hành dự án Hay là với mục đích nghiên cứu, chia sẻ nghệ thuật trình diễn Việt Nam. Đồng thời, mình cũng đảm nhiệm công việc thiết kế triển lãm tại Trung tâm Bảo trợ và Phát triển Nghệ thuật APD.
Nghệ thuật ý niệm là gì? Việc thực hành loại hình có tính ẩn dụ cao như vậy có khó không?
Nghệ thuật ý niệm lấy ý tưởng của tác phẩm làm trọng tâm. Điều này phá bỏ quan điểm nghệ thuật như một vật thể có thể cầm nắm, sở hữu, thách thức giá trị, mục đích của nghệ thuật.
Việc thực hành nghệ thuật ý niệm không dễ dàng, song tính triết lý và ẩn dụ vẫn luôn xuất hiện trong mọi ngôn ngữ nghệ thuật từ hội họa, điêu khắc đến âm nhạc. Với mình, khó khăn duy nhất có lẽ là làm thế nào để duy trì được việc sáng tác cả về vật chất lẫn tinh thần. Trong thời gian ở trường đại học, mình luôn tự hỏi: “Mình làm nghệ thuật để làm gì?”. Mình không muốn trở thành một nghệ sĩ bận bịu hay lãng mạn kiểu cũ, tách biệt với thay đổi của thời đại và trong nội tại của chính mình. Đến năm 2015, khi có cơ hội tiếp xúc với các anh chị nghệ sĩ và sự kiện do Nhà Sàn Collective tổ chức, mình đã được dẫn dắt và truyền cảm hứng rất nhiều. Điều này đã thay đổi mạnh mẽ tư duy của mình, từ một người học hội họa hiện đại chuyển sang thực hành nghệ thuật đương đại.
Sự đồng cảm giữa nghệ sĩ và tác phẩm của khán giả trong nước và quốc tế có khác biệt không?
Mỗi quốc gia hay cộng đồng đều có quang cảnh và nền tảng văn hóa khác nhau. Vì vậy, mỗi lần trình diễn là một lần đối thoại riêng biệt với tất cả những yếu tố đó. Khi tham gia một sự kiện trình diễn, mình thường dành thời gian tìm hiểu chất liệu địa phương và đối tượng khán giả. Khán giả ở đây không chỉ giới hạn ở con người mà còn bao gồm không gian, ánh sáng hay âm thanh. Mỗi tác phẩm là một lần thách thức, mang đến nhiều bài học cho quá trình thực hành sáng tạo của mình.
So với thế hệ trước, nghệ sĩ thực hành nghệ thuật trình diễn hiện nay khác biệt thế nào?
Nghệ thuật trình diễn Việt Nam manh nha từ những năm 90 với thực hành thể nghiệm của các nghệ sĩ như Trương Tân, Trần Lương. Tác phẩm mang tính trực diện về các vấn đề chính trị – xã hội, tự do trong sáng tác với các hành vi thách thức cơ thể con người. Với nghệ sĩ trẻ hiện nay, việc thực hành trình diễn có nhiều sự thay đổi như hình thức biểu diễn không còn bó buộc ở việc sử dụng cơ thể nghệ sĩ mà nới rộng phạm vi, kết hợp với nhiều phương tiện truyền thông. Mối quan tâm của họ cũng hướng đến các câu hỏi về bản sắc, văn hóa hay những biến cố tâm lý trong xã hội hiện đại.
Bạn nghĩ sao về xu hướng phát triển nghệ thuật đương đại trên nền truyền thống?
Với mình, sáng tạo nghệ thuật với chất liệu truyền thống thực chất là tìm cách đối thoại với nó, và nắm bắt được tri thức và tinh thần, để nó được tiếp biến với đời sống đương đại. Bởi lẽ, truyền thống hay bản sắc với cá nhân mình vẫn còn là khái niệm khá phức tạp, mà mình vẫn đang tiếp tục tìm hiểu trong quá trình thực hành nghệ thuật.
Xin cảm ơn và chúc Flinh thật nhiều thành công.

Họa sĩ Nam Long
Hà Nội là đề tài được nhiều họa sĩ ở nhiều thế hệ chọn lựa và khai thác. Với Nam Long, họa sĩ trẻ sinh năm 2005, triển lãm Phố xưa hè cũ của em đã mang đến một Hà Nội dung dị, tựa như bản hòa ca đầy xúc cảm của màu sắc và hình khối. Tác phẩm không chỉ thể hiện tư duy mỹ cảm đặc biệt, mà còn cho thấy nỗ lực bền bỉ, thoát khỏi nghịch cảnh của một cậu bé khiếm thính.
Xin chào Nam Long. Hành trình em đến với hội họa như thế nào?
Em thích vẽ từ nhỏ, khi vẽ em có thể quan sát được những hoạt động thường nhật diễn ra xung quanh chúng ta, từ cảnh vật như cành cây, chiếc lá cho đến con người, mọi thứ đều rất đẹp để đưa vào tranh.
Năm em 11 tuổi, cô giáo cũ gọi điện và thông báo về cuộc thi vẽ dành cho thiếu niên mang tên Cảm xúc trong em. Khi ấy, mẹ giúp em gửi hai bức tranh đến cuộc thi với hi vọng được “thử sức”. Bất ngờ thay, tác phẩm vẽ phố cổ Hà Nội của em đã giành giải đặc biệt và được ban giám khảo đánh giá cao. Cũng từ cuộc thi này, em có cơ hội được làm quen với bảng màu, toan cọ và được tiến sâu hơn vào thế giới hội họa.
Nhìn các tác phẩm về Hà Nội của em, tôi nhận thấy ở đó sự sống động nhưng cũng đầy xúc cảm. Vì sao Nam Long lại chọn vẽ không gian và đời sống Hà Nội, mà không phải đề tài khác? Em thường chọn vẽ lại bất cứ nơi nào mà mình từng đặt chân đến, và không gian đời sống Hà Nội là đề tài được em đưa vào nhiều nhất trong các tác phẩm của mình. Vì em được sinh ra và lớn lên ở mảnh đất này. Hà Nội trong em rất đẹp và sống động, từ cửa hàng bán đồ ăn với đủ loại xoong chảo đến những chiếc xe đạp, xe máy san sát bên vỉa hè. Tất cả đã trở thành một phần trong tác phẩm của em.
Thế giới hội họa có ý nghĩa gì với em? Đó là cách em biểu đạt cảm nhận về cuộc sống?
Hội họa với em là niềm yêu thích, cũng là cơ hội nghề nghiệp mà có lẽ là may mắn duy nhất em có được. Em thường khó để diễn đạt suy nghĩ của mình bằng ngôn ngữ, nhưng khi bầu bạn với màu vẽ và toan, giấy thì em lại thoải mái thể hiện tình yêu của mình với đời sống. Em hi vọng qua tác phẩm của mình, mọi người sẽ hiểu hơn về em, và cảnh sắc mà em thu được vào mắt mình.
Long có thể chia sẻ về một kỷ niệm đáng nhớ trong hành trình theo đuổi hội họa?
Vào tháng 3/2023 vừa qua, mẹ đã tổ chức một triển lãm cá nhân đầu tay cho em mang tên Phố xưa hè cũ với những tác phẩm sơn dầu và ký họa bút kim về Hà Nội. Đây là điều mà em mơ ước từ rất lâu, từ khi mới học vẽ, em đã hi vọng có một triển lãm cho riêng mình. Triển lãm được tổ chức ấm cúng và trở thành kỷ niệm tuyệt vời, khích lệ em vững vàng hơn trong chặng đường phía trước.
Cảm xúc của em thế nào khi các tác phẩm của mình đạt được thành tích nổi bật và được giới chuyên môn đánh giá cao?
Khi được giới chuyên môn và mọi người công nhận tác phẩm của mình, được các họa sĩ thế hệ cha chú ghi nhận là niềm vui, cũng là động lực lớn đối với cá nhân em. Điều này cũng giúp em tự tin hơn để hoàn thiện và phát triển bản thân, tiếp tục vững bước trên con đường mà mình đã chọn lựa.
Điều mà em mơ ước trong tương lai là gì?
Em luôn muốn được học vẽ chuyên sâu để trở thành một họa sĩ chuyên nghiệp. Trong tương lai, em mơ ước mình có thể vẽ thật nhiều bức tranh đẹp để mang đến cho công chúng yêu nghệ thuật.
Xin cảm ơn và chúc em đạt được ước mơ.