Bài: Lam Anh
Ảnh: Nguyễn Hải

Hành trình 3 ngày 2 đêm chinh phục Pa Thiên – Voi Mẹp – hai trong các đỉnh núi cao nhất Quảng Trị với tôi là món quà đặc biệt, không thể nào quên mà đất trời dành tặng.

Nhắc đến Quảng Trị, người ta thường nhớ về vùng đất lửa với những địa danh đã đi vào lịch sử: Thành cổ Quảng Trị, Vĩ tuyến 17, Địa đạo Vịnh Mốc, Nghĩa trang Trường Sơn… Nhưng nơi đây cũng có những cánh rừng già xanh thẳm và hùng vĩ phía Tây Trường Sơn, ngày đêm vẫn thì thầm trong gió mời gọi.

Đỉnh Voi Mẹp ẩn mình trong làn mây

Pa Thiên và Voi Mẹp, với độ cao lần lượt là 1625m và 1707m, là hai đỉnh núi nằm cạnh nhau trong quần thể rừng đặc dụng tỉnh Quảng Trị. Hành trình khám phá Pa Thiên – Voi Mẹp bắt đầu từ bản Pin, thôn Nguồn Rào – Pin (xã Hướng Phùng), cách Khe Sanh khoảng 40 km. Từ chân núi, đường đi đã dốc và khúc khuỷu với những phiến đá lô nhô. Ánh nắng cuối thu không còn gay gắt, nhưng phải vượt dốc liên tục nên khá mất sức. Lời động viên “Cố thêm chút nữa, vào rừng là khoẻ!” tưởng chừng chỉ mang tính khích lệ, hoá ra đúng đến bất ngờ. Xuyên qua cánh rừng nguyên sinh, không khí trong lành và dễ chịu hẳn. Chúng tôi bắt gặp nào phong hương, dứa dại, sâm Ngọc Linh và cả lan rừng cùng nhiều loài cây chưa kịp biết tên. Lớp lá khô dưới chân êm như tấm thảm dày, còn những tán lá trên cao đung đưa theo gió thay lời chào đầy thân ái, che nắng và cả những cơn mưa rừng thoáng qua, chỉ để lại vài hạt rơi trên áo. Dù có những đoạn địa hình dốc đứng mà người Vân Kiều nơi đây vẫn gọi đùa là “dốc bốn chân”, chỉ có thể đi bằng cách bám từng gốc cây, mỏm đá nhưng chầm chậm vững chãi từng bước, cả đoàn cũng vượt qua. Thi thoảng, giữa sắc xanh mênh mang ấy, vài chiếc lá phong đỏ bất chợt xuất hiện, báo hiệu chẳng mấy nữa mùa lá đỏ sẽ nhuộm cả dãy Trường Sơn. Chỉ cần nghĩ đến cả một vùng rừng ngập trong sắc đỏ lá phong cũng đủ khiến cho bất kỳ ai yêu thiên nhiên và nghệ thuật đều muốn chiêm ngưỡng.

Suối Pa Thiên như một tấm lụa mềm giữa rừng xanh

Khi bắt đầu thấm mệt vì những con dốc, đoàn chúng tôi chạm mặt suối Pa Thiên, nơi dòng nước trắng xoá len lách chảy xuống như một tấm lụa mềm, ánh lên màu cầu vồng đầy ảo diệu khi gặp ánh nắng. Chỉ đôi phút nghỉ ngơi, ngâm chân dưới dòng nước mát lành, mọi mệt mỏi như tan biến. Người ta vẫn nói thiên nhiên có sức mạnh chữa lành kỳ diệu là thế. Trên những tảng đá ven suối, lớp rêu dày và phong phú đến kinh ngạc. Lạ kỳ ở chỗ: cứ bước qua những hòn đá có rêu thì không trơn trượt, trái lại, chính lớp rêu dày ấy như chất ma sát đế giày để vững chân đi tiếp đến điểm hạ trại.

Sau một đêm nghỉ giữa rừng, đoàn đã sẵn sàng chinh phục đỉnh hai đỉnh Pa Thiên và Voi Mẹp. Hai đỉnh chỉ cách nhau chừng 250 mét đường chim bay, ấy thế nhưng phải mất gần hai tiếng đi gần ba ki-lô-mét mới tới. Trong tiếng Vân Kiều, Pa Thiên (nói lái của Pạ Thiên) là “cha của trời”, bởi ngọn núi này có nhiều thảo dược quý, được dùng trị bệnh cho dân bản nên họ xem Pa Thiên như người cha, đem phúc lành tới dân trong vùng. Còn Voi Mẹp là “voi nằm nghỉ”, bởi dáng ngọn núi này khiến người ta không khỏi liên tưởng đến một chú voi vì mỏi chân quá mà nằm xuống, hai tai trải sang hai bên và chiếc vòi dài vươn về phía trước. Nếu đường lên Pa Thiên phủ đầy cây bụi, thì lối sang Voi Mẹp là cả một rừng trúc đan chéo, cao đến gần ngực người lớn, phải dùng tay gạt lối mà đi. Không chỉ toàn màu xanh của sự sống, rừng núi Trường Sơn còn in dấu ký ức của một thời khói lửa: có ba chiếc “xác” máy bay nằm rải rác trên đường, và ngay cả trên Voi Mẹp vẫn có một mảnh đất nơi dầu máy bay loang ra, dù năm tháng trôi qua, cây cối vẫn chưa thể mọc lại. Giữa lằn ranh quá khứ và hiện tại ấy, ta càng cảm nhận rõ hơn sự thiêng liêng của hoà bình. Có lẽ vì thế, khi chạm tay vào cột mốc 1707m trên đỉnh Voi Mẹp, ngắm nhìn lá cờ Tổ quốc tung bay trên nền trời xanh và phóng mắt ra xa là trập trùng núi xen mây, sông Nguồn Rào uốn lượn cùng những tụ điện gió quay đều trong nắng, ai nấy đều rưng rưng cảm xúc.

Cờ đỏ sao vàng tung bay trên đỉnh Voi Mẹp

Hành trình khám phá thiên nhiên nào cũng đáng nhớ vì khó đoán trước được những món quà đặc biệt mà đất trời dành tặng. Với chuyến đi này là giây phút lặng ngắm biển mây ửng hồng lúc rạng đông trên đỉnh Pa Thiên, tận hưởng chén trà đẫm sương sớm được tương truyền là “chè nhà vua” do quân lính của vua Hàm Nghi trồng khi nhà vua đi qua vùng đất này để tránh sự truy đuổi của người Pháp. Đó còn là trải nghiệm “cùng mắc võng trên rừng Trường Sơn”, chìm vào giấc ngủ với tiếng suối và ánh trăng, là thức dậy bằng tiếng chim sớm mai ríu rít gọi bầy và niềm vui bất ngờ khi thấy vài nhánh hoa đào bánh xe nở trái mùa. Bước đi giữa rừng nguyên sinh, nhìn ngắm khu rừng như đúng tên của nó: mọi loài cây, sinh vật đều có chỗ của riêng mình. Ngay cả một thân gỗ mục bị gãy đổ cũng được giữ nguyên, sẽ là nơi trú ngụ hoặc góp dinh dưỡng vào đất mẹ. Chúng tôi thầm biết ơn các cán bộ của Ban Quản lý Rừng đặc dụng tỉnh Quảng Trị và những người dân Vân Kiều với “tấm lòng trong trắng”, thuần khiết đã cùng nhau gìn giữ để những cánh rừng được mãi xanh tươi.

Thiên nhiên đâu phải chỉ là nơi để ghé thăm, mà là mái nhà để trở về. Hành trình trải nghiệm Pa Thiên – Voi Mẹp không hề dễ dàng, nhưng chắc chắn sẽ để lại trong mỗi du khách những kỷ niệm khó quên về vẻ đẹp đất trời và lời hẹn ước sẽ quay trở lại miền xanh Quảng Trị vào một ngày không xa.

Xem thêm bài viết liên quan: