Phan Ngọc Thanh Ngân

Trong những năm qua, tôi đã may mắn có cơ hội đặt chân đến nhiều vùng đất, từ quê hương An Giang thân thương, cho đến những thắng cảnh đẹp của tổ quốc, và cả những đất nước xa xôi,…Mỗi nơi chốn đều để lại cho tôi một thứ dư vị cảm xúc không thể nào quên.

Trong tôi là những hoài niệm đầy đẹp đẽ, gợi lên thứ xúc cảm vừa dịu êm, mà cũng thật dữ dội như thể ta có thể nếm được vị ngọt trên môi, và cả vị đắng chát trên đầu lưỡi mỗi khi nhớ về.
Buổi tiệc nào cũng tàn, hành trình nào rồi cũng sẽ đi đến hồi kết. Những nơi ta từng đi qua, những người ta hữu duyên gặp gỡ sẽ luôn tồn tại trong ký ức. Thật kỳ lạ, thứ cảm giác nhớ nhung da diết đó vẫn trào dâng trong tâm trí.

Tôi nhớ chuỗi ngày mình chu du khắp nơi, vác trên vai ba lô nặng trĩu, xách cái máy đi quay mỏi rã cả tay, chân, nhưng không biết bằng một sức mạnh vô hình nào đó mà nó cứ thế thúc giục bước chân tôi tiếp tục đi, dù cho là trời nắng gắt hay mưa tầm tã. Có lẽ đó là nỗi sợ rằng mình sẽ bỏ lỡ mất khoảnh khắc nào đó, và tôi đã ghi lại tất cả cứ như đó là lần cuối cùng tôi được đến, để khi có rời đi tôi sẽ không tiếc nuối bất cứ thứ gì. Và bởi vì tôi biết ngay cả khi tôi có quay trở lại nơi đó, thì cũng thật quá khó để bắt gặp lại khung cảnh xưa, đặc biệt là những gương mặt thân quen đã từng hiện diện ở đấy.

Thước phim này nhặt nhạnh lại những lát cắt đầy sống động trong hành trình trải nghiệm và khám phá thế giới tươi đẹp ngoài kia của tôi, cũng là dịp để tôi được nhìn lại những chuyến đi đã qua, và nhắc nhở tôi rằng không bao giờ được lãng quên quá khứ và những người đã đến trong cuộc đời tôi. Những chuyến đi như một liều thuốc, giúp xoa dịu thế giới nội tâm hỗn loạn của chính bản thân mình. Cảnh sắc thiên nhiên, núi non, con người, mùi vị đất trời, âm thanh của vạn vật, mọi thứ hoà vào nhau như một, mang đến cho tôi trải nghiệm cảm giác rằng bốn bể năm châu đều là nhà.

Bài viết và video clip nằm trong khuôn khổ cuộc thi “Chạm vào cảm xúc” do Fanpage Tạp chí Heritage tổ chức. Độc giả quan tâm có thể tìm hiểu về cuộc thi tại đây.