Bài: Hạ Vy
Ảnh: Internet

Khi Hà Nội bước vào những ngày thu đẹp nhất, thành phố dường như chậm lại. Trong làn gió heo may se lạnh và ánh nắng vàng mỏng như tơ, có một “chất thơ” rất riêng – vừa lãng mạn, vừa man mác buồn. Đó là thời khắc hoàn hảo để ta pha một ấm trà nóng, mở cửa sổ đón hương thu, và tìm đến những bộ phim có thể chạm tới tầng sâu nhất của tâm hồn.

Những tác phẩm dưới đây không nhất thiết lấy bối cảnh Hà Nội, nhưng tất cả đều mang trong mình tinh thần của mùa thu – trong trẻo mà luyến tiếc, bình yên mà ám ảnh. Chúng là những khúc phim dịu dàng giúp ta sống chậm lại, lắng nghe nhịp đập của ký ức và thời gian.

“Mùa ổi” – Bản giao hưởng của hoài niệm

Nếu phải chọn một bộ phim khiến ta cảm nhận được mùa thu Hà Nội rõ nhất, đó hẳn sẽ là “Mùa Ổi” của đạo diễn Đặng Nhật Minh. Câu chuyện xoay quanh Hòa – người đàn ông trung niên mang tâm hồn của một đứa trẻ, ám ảnh bởi ký ức về ngôi nhà xưa và cây ổi ngọt đã mất cùng biến cố lịch sử.

Hoài niệm xưa cũ với “Mùa ổi”

Mùa thu trong phim không chỉ là phông nền, mà là một nhân vật. Ánh nắng hanh hao, con phố yên tĩnh, những hàng cây rụng lá, tất cả đều thở cùng nỗi niềm của Hòa – nỗi tiếc thương cho một thời thanh xuân, một Hà Nội đã trôi xa. Xem phim, ta như được trở về một thành phố cũ kỹ nhưng thanh lịch, nơi mỗi bức tường rêu, mỗi khung cửa gỗ đều lưu giữ bóng hình của thời gian.

“Tôi thấy hoa vàng trên cỏ xanh” – Mùa thu của miền ký ức tuổi thơ

Không có lá vàng Hà Nội, không có tiếng gió heo may, nhưng “Tôi thấy hoa vàng trên cỏ xanh” vẫn mang trong mình tâm trạng mùa thu rõ rệt. Dưới ống kính của Victor Vũ, những khung hình làng quê Việt hiện lên như một cuốn nhật ký dịu dàng của tuổi thơ: có nắng, có cỏ, có những rung động đầu đời ngây ngô mà đẹp đẽ.

Trở về tuổi thơ với “Tôi thấy hoa vàng trên cỏ xanh”

“Chất thu” trong phim nằm ở nỗi hoài niệm. Khi người anh kể lại ký ức về những trò nghịch ngợm, về tình bạn, tình yêu đầu đời và cả những mất mát đầu tiên, ta nhận ra rằng: tuổi thơ cũng giống như mùa thu – trong trẻo, rực rỡ nhưng ngắn ngủi. Mỗi thước phim phủ sắc vàng như mật ấy là một tấm postcard gửi về miền ký ức, nơi ta từng hồn nhiên đến thế.

“Mùi cỏ cháy” – Khúc bi tráng của tuổi trẻ

“Mùi cỏ cháy” của đạo diễn Hữu Mười là một bộ phim khiến người xem lặng đi rất lâu sau khi rời rạp. Lấy cảm hứng từ nhật ký của những người lính sinh viên Hà Nội trong chiến tranh, tác phẩm tái hiện hình ảnh một thế hệ vừa mới làm thơ, viết nhạc, yêu thương, nhưng đã phải ra đi khi tuổi đời còn quá trẻ.

Khúc bi tráng tuổi trẻ được tái hiện trong “Mùi cỏ cháy”

Phần đầu phim là một Hà Nội mùa thu thời chiến – nơi tiếng chuông nhà thờ xen lẫn tiếng còi báo động, nơi những mối tình học trò chưa kịp nói lời tỏ tình đã hóa thành ký ức. Phần sau, khi họ ra trận, “mùi cỏ cháy” không chỉ là mùi của chiến trường, mà còn là mùi của tuổi trẻ – vừa đẹp, vừa đau, vừa cháy bỏng. Bộ phim như một khúc bi tráng, khiến ta cúi đầu trước thế hệ đã hiến dâng cả tuổi xuân mình như những chiếc lá thu rụng xuống cho mùa hòa bình nở hoa.

“Mắt biếc” – Bản tình ca buồn của thời gian

Đẹp đến nao lòng và buồn đến tận cùng, “Mắt Biếc” là một trong những bộ phim hiếm hoi khiến người ta vừa say đắm vừa lặng lẽ tan chảy. Câu chuyện tình đơn phương của Ngạn dành cho Hà Lan kéo dài qua nhiều thập kỷ, giống như một buổi chiều thu không bao giờ dứt.

Day dứt cùng bản tình ca trong “Mắt biếc”

Trong từng khung hình, Victor Vũ dường như đã cất giữ cả một mùa thu: tông màu vintage dịu nhẹ, ánh sáng vàng cam, những tà áo dài trắng phất phơ nơi sân trường, và nỗi cô đơn len lỏi qua từng góc phố. Ngạn si tình, lặng lẽ và bất biến – như chiếc lá không chịu lìa cành dù gió mùa đã đến. Xem phim, ta thấy lòng mình chùng xuống, để rồi nhận ra: có những tình yêu, cũng như mùa thu, đẹp nhất khi chúng chỉ còn là hồi ức.

Khi mùa thu nằm trong từng khung hình

Bốn bộ phim, bốn sắc thái khác nhau – nhưng đều gặp nhau ở điểm chung: nỗi buồn đẹp. Đó không phải là nỗi buồn khiến ta tuyệt vọng, mà là nỗi buồn khiến ta lặng yên, biết trân trọng hơn những gì đang có, và biết rằng mọi khoảnh khắc đều đáng để giữ lại trong tim.

Mùa thu luôn là mùa của hoài niệm. Và điện ảnh – với khả năng ghi giữ thời gian – chính là cách mùa thu ở lại lâu hơn một chút trong lòng ta.

Hãy để những buổi tối tháng mười trôi qua chậm rãi, giữa tiếng gió khẽ lay ngoài cửa sổ và ánh đèn vàng hắt lên tường. Pha một tách trà, bật một bộ phim, và để những thước phim Việt ấy dẫn ta trở về – về với chính mình, về với một mùa thu thật dịu dàng, thật Hà Nội.

Xem thêm bài viết liên quan: