Triển lãm cá nhân lần thứ ba của nữ hoạ sỹ Trần Thanh Thục với chủ đề “NGHE VẢI KỂ CHUYỆN” sẽ được ra mắt công chúng từ ngày 1/4/2025 đến 8/4/2025, tại tầng 1 Bảo tàng Mỹ thuật Việt Nam (66 Nguyễn Thái Học, Quận Ba Đình, Hà Nội).

Triển lãm lần này sẽ trưng bày 75 bức tranh cắt vải với nhiều kích thước và đề tài khác nhau. Mỗi tác phẩm là một phong cảnh đầy ắp cảm xúc trải dài suốt dải đất hình chữ S, trong hành trình từ Mũi Sa Vĩ đến Mũi Cà Mau của chính tác giả. 

Cũng tại Triển lãm này, lần đầu tiên những bức trường cảnh khổ lớn 200cm x 90cm sẽ được trưng bày. Đây là một thử thách rất lớn mà tác giả đã tự đặt ra cho bản thân, bởi tính công phu của các bức trường cảnh khi nó được tạo ra từ những sắc vải rời rạc nhỏ bé được in sẵn trên hàng trăm mảnh vải khác nhau.

Đây là triển lãm cá nhân lần thứ ba của họa sĩ Trần Thanh Thục, người trong suốt 45 năm qua chỉ dùng duy nhất một chất liệu đó là những sắc màu được in sẵn trên những mảnh vải để tạo nên những bức tranh cắt vải độc đáo, mang tính nghệ thuật.

Khi đã bước qua tuổi lục tuần, lại tự tạo ra cho mình những thách thức lớn hơn tại triển lãm cá nhân lần thứ ba này cho thấy, với hoạ sỹ Trần Thanh Thục “những bước chân vẫn chưa mỏi, vẫn không ngừng ước mơ và những sắc vải vẫn còn đầy cuốn hút”. Ẩn sâu dưới từng tầng mầu, từng tầng hình luôn là một tình yêu, một niềm khao khát được ngợi ca vẻ đẹp, được bày tỏ tình yêu với đất mẹ. Xa hơn đó là mong  được chia sẻ tình yêu ấy với bè bạn trong và ngoài nước, với những người có cùng sở thích, thiện cảm một chất liệu “vẽ tranh” độc đáo khác biệt duy nhất đó là những sắc vải.

Mỗi người đều thể hiện cảm xúc theo cách riêng của mình, và với người họa sỹ, cảm xúc của họ được thể hiện qua những bức tranh. Mỗi tác phẩm là trường suy tư về những điều diễn ra trong cuộc sống.

Mỗi bức tranh, nếu thật để tâm, ta đều nhận thấy đó là những hoài niệm thật thư thả sâu lắng của họa sĩ, khi thì kể về tuổi thơ của mình, về những giàn hoa giếng nước ngõ quê, về cả chuyến dò ngang tới trường giữa hai hồi còi báo động, hay là cảm xúc sau mỗi chuyến đi được ngắm nhìn cảnh đẹp quê hương đất nước. Sợ lớp bụi thời gian làm mờ đi những hoài niệm đó, họa sỹ miệt mài cắt dán trên những sắc vải tạo lên những bức tranh phong cảnh lưu giữ cảm xúc, hoài niệm đẹp của chính mình.

Sau tất cả, người họa sĩ ấy vẫn thong dong thả bộ trên từng hàng phố, vẫn từng ngày dành niềm biết ơn, tình yêu và sự kính trọng với Hà Nội nơi cô ấy được theo học, trưởng thành và được sống. Hà Nội luôn là mảng đề tài được cô ấy để nhiều tâm sức ca ngợi. Một Hà Nội thanh bình, xinh đẹp, độc đáo và sang trọng. Không bảng màu, không cọ vẽ. Mỗi bức tranh chỉ đơn thuần là những mảnh vải xếp cạnh nhau. Bởi vậy mỗi bức tranh là duy nhất.