Thanh Hiển

“Em luôn nhớ về một chiều Hà Nội
Dẫu quẩn quanh giữa lòng phố Sài Gòn
Giống như em để hồn mình già cỗi
Giữa tuổi đời đang lúc thắm môi son”

Đó chính xác là cảm giác miên man, dịu vợi khi đôi lần tan làm trở về nhà. Thong dong đi qua những con đường ở Sài Gòn rồi lại bắt gặp những góc đường vắng lặng, cây xanh phủ mát. Dưới đó là các cụ đang coi tờ báo giấy với chiếc kính đang “đậu” trên mũi để ngẫm nghĩ cho thật kỹ những tin tức. Bất giác bâng quơ nghĩ: “Nhớ Hà Nội quá trời!”, khẽ cười rồi chạy tiếp, kéo theo đó là những hoài niệm men theo từng tế bào rồi hiện lên như một thước phim quay chậm.

Lời chào đầu đầy thi vị

Người ta yêu thích cái gì đó thì đều cần có ít nhất một lý do. Nếu ai đó hỏi vì sao tôi yêu Hà Nội, tôi cũng không biết nên trả lời như thế nào cho phải. Lý do là gì khi mà một người sinh ra ở nơi “sơn cùng thủy tận, đất biết nở rừng biết đi” ở trời Nam lại trót lòng say sưa “trái tim của Tổ quốc” ở tận đất Bắc, mặc dù chưa đến lần nào. Có lẽ thông qua những câu hát “Hà Nội mùa thu, cây cơm nguội vàng, cây bàng lá đỏ” hay những dòng văn đã khiến tôi mường tượng.

Tuy tình yêu đối với Hà Nội tôi không thể định nghĩa được nhưng nó đã lan rộng khắp, để vũ trụ phản hồi lại bằng việc ưu ái cho tôi được đến Hà Nội tận ba lần trong một năm, và ba lần ấy như tô thắm thêm tình yêu của tôi đối với “trái tim” ấy. Trong những lần đó, sự hối hả, bận rộn vẫn hiện hữu ở đó, tuy nhiên đứng giữa những góc phố, chậm lại một chút ta vẫn bắt gặp đâu đó nét yên bình, trầm mặc mà mùa thu chính là thời điểm hiện thân rõ ràng nhất, cái mùa đã lưu lại cho bao bước chân lữ hành niềm nhớ nhung, lưu luyến để được quay lại và ngắm nhìn thêm một lần nữa.

Không mang trong mình sự náo nhiệt, năng động của Thành phố Hồ Chí Minh, cũng chẳng ánh lên sắc son của hoàng cung quyền quý của Cố đô Huế, Hà Nội – nơi mà những con đường, di tích, những tên gọi đều kể nên câu chuyện của thời gian, những dấu ấn của tao nhân mặc khách – lại khoác lên mình nét nhu hòa khi thu sang. Ánh nắng dịu lại, bầu trời cao hơn, từng cơn gió mang sự ung dung luồn lách qua mọi ngóc ngách của phố xưa nhà cổ. Mùa thu chạm ngõ rồi!

Mùa thu Hà Nội là bữa “chiêu đãi” các giác quan

Thật không ngoa khi nói rằng, mùa thu Hà Nội như một bữa tiệc của đất trời dọn ra, nơi mà từng giác quan của con người đều được “chiêu đãi” trong sắc vàng dìu dịu và hơi sương mờ ảo của tiết trời giao mùa. Đến Hà Nội vào thu, khứu giác như được đắm chìm trong một bảng hương đầy mê hoặc, từ mùi hương cốm xanh xao xuyến, đến hương hoa sữa nồng nàn phảng phất trong từng con ngõ, khiến ai đi qua cũng phải ngẩn ngơ. Chỉ cần nhắm mắt lại, ta đã có thể cảm nhận Hà Nội không chỉ qua hình ảnh mà còn qua mùi hương của những điều giản dị và quen thuộc, như thể mùa thu Hà Nội đã lưu giữ trong trái tim ta từ lúc nào không hay.

Thị giác của ta làm sao có thể khước từ bức tranh tráng lệ mà thiên nhiên vẽ lên. Hà Nội trong sắc thu sang là sự hòa quyện của mảng vàng óng trên những tán cây bàng, cây sấu, xen lẫn với sắc đỏ đằm thắm như những nét cọ lướt qua thật tinh tế. Những con phố Phan Đình Phùng, Hoàng Diệu… tràn ngập sắc màu, lối đi khắp lá rụng và trải dài thành những tấm thảm thiên nhiên như ta đang lạc bước giữa bức tranh thiên nhiên thuần khiết mà phóng khoáng.

Trong bản hòa ca của mùa thu Hà Nội không thể lãng quên như dư vị nơi đầu môi với hương cốm làng Vòng tươi mới. Những gánh hàng rong chở từng hạt cốm xanh mướt, mềm dẻo quyện cùng hương lá sen, như kết tinh của đất trời vào từng vị ngọt nhẹ, thanh khiết. Chút ngọt dịu của bánh trôi, sự ấm nồng của hạt dẻ nướng, hay tách trà sen thơm ngát – tất cả tạo thành hương vị có thể ủi an những tâm hồn chênh chao khi tìm về mùa thu thủ đô.

Thính giác như cũng được vỗ về trong cái tiết trời yên ả. Đó là tiếng ve cuối mùa như lời giã từ, tiếng rao hàng thân quen và tiếng chuông chùa ngân vang đâu đó giữa lòng thành phố, như khúc nhạc thanh tịnh gửi trao. Mùa thu Hà Nội, bởi vậy, không chỉ là một mùa, mà là một bữa tiệc của cảm xúc, khiến ai đi xa cũng mãi không quên, ai ở lại thì cứ lưu luyến mãi khung trời đầy mộng mơ này.

Cái mùa làm ta nhớ, ta thương…

Mùa thu Hà Nội như một khúc nhạc xưa vang vọng mãi trong lòng người. Những ai từng bước chân qua nơi đây khi thu về đều mang theo cảm giác xuyến xao khó tả, như tôi đã để lại một chút lòng mình giữa ngõ nhỏ, con phố đượm mùi hoa sữa. Mùa thu Hà Nội chạm vào trái tim tôi không bằng sự phô trương, mà bằng nét đẹp giản dị, tinh tế mà say đắm vô cùng. Đó là cảm giác được hòa mình vào không gian yên bình, nơi phố xá rực rỡ nhưng không xô bồ, lòng mình trở nên thư thái, như thể mọi bộn bề cuộc sống tạm dừng để thưởng thức phút giây giao mùa êm dịu.

Hà Nội vào thu là một câu chuyện dài mà tôi luôn muốn nhắc lại, dù chỉ là giọt cà phê nhỏ trong một sáng tinh mơ trên phố Hàng Bông hay ánh nắng vàng lấp lánh xuyên qua tán lá trên con đường Phan Đình Phùng. Mùa thu ấy đã làm tôi lưu luyến, để rồi khi rời xa, chỉ cần một làn gió se lạnh lướt qua, một chút hương hoa thoang thoảng đâu đó ở Sài Gòn này là ký ức Hà Nội lại trở về. Đó là nỗi nhớ vương vấn, cái thương day dứt của người đã yêu một Hà Nội rất đỗi dịu dàng, để rồi từng năm tháng trôi qua, mùa thu ấy vẫn như cơn sóng rì rào lấp đầy tâm hồn, gọi ta về trong niềm hoài niệm da diết, như một lời hứa hẹn rằng mùa thu Hà Nội mãi còn đó, chờ ta trở lại với những xúc cảm vẹn nguyên.

Bài viết nằm trong khuôn khổ cuộc thi “Hà Nội – Mùa đẹp nhất” do Fanpage Tạp chí Heritage tổ chức. Ban tổ chức đang nhận bài thi đến hết ngày 03/11/2024. Độc giả quan tâm có thể tìm hiểu về cuộc thi tại đây.