Nguyễn Thu Phương & Đinh Thị Khánh Linh
Sống lâu ở một nơi, đôi khi cảm giác nhàm chán bất chợt ập đến, khiến ta khao khát khám phá những chân trời mới. Những cảm xúc thích thú, tràn đầy hứng khởi từ những chuyến du lịch mở ra trước mắt ta những trải nghiệm phong phú, những địa điểm kỳ diệu. Mỗi lần bước chân ra khỏi vùng an toàn, ta cảm nhận được sức sống mãnh liệt của thế giới xung quanh. Nhưng sau mỗi cuộc đi chơi ấy, nơi ta về cuối cùng vẫn là mảnh đất mà ta đã gắn bó từ thuở bé thơ.
Dù có đi xa đến đâu, những hình ảnh ấy vẫn luôn sống động trong tâm trí. Tất cả chỉ cần một thoáng thôi, như làn khói phở bay trong không khí, là nhớ ngay về Hà Nội. Nơi mà mỗi góc phố, mỗi mùi vị đều chứa đựng kỷ niệm, làm lòng người luôn trào dâng nỗi nhớ quê hương. Hà Nội như một bản giao hưởng giữa nhịp sống hối hả và những khoảnh khắc bình yên, không bao giờ phai nhòa trong ký ức.
Vậy mới thấy câu nói của Chế Lan Viên thật đúng làm sao: “Khi ta ở chỉ là nơi đất ở Khi ta đi đất bỗng hoá tâm hồn”. Mỗi một thoáng hương, một thoáng ánh nắng, một thoáng thanh âm quen thuộc thôi cũng gợi lại một phần tâm hồn – Hà Nội.