Thu Phương

Miền Tây Nam Bộ – vùng đất được mệnh danh là “vựa trái cây” của cả nước, từ lâu đã không chỉ hấp dẫn du khách bởi sản vật phong phú, mà còn bởi lối sống chậm rãi, bình dị, gắn liền với sông nước và tình người hiếu khách. Trong những ngày hè oi ả, đây là điểm đến lý tưởng cho những ai muốn rời xa sự náo nhiệt của đô thị để tìm lại một nhịp sống mộc mạc, chân phương.

Nhịp sống miền sông nước: Sự dịu dàng đậm chất Cần Thơ

Hành trình khám phá miền Tây thường bắt đầu từ Cần Thơ – trung tâm của vùng Đồng bằng sông Cửu Long. Tại đây, bạn sẽ chẳng lạ lẫm gì với chợ nổi Cái Răng, chợ nổi Phong Điền – nơi sinh hoạt buôn bán của người dân diễn ra nhộn nhịp trên vùng sông nước dồi dào.

Nếu chợ nổi là bộ mặt sôi động của Cần Thơ, phản ánh nhịp giao thương đặc trưng sông nước, thì Cồn Sơn lại là phần “trái tim” – nơi lưu giữ nhịp sống đời thường, bền bỉ và gắn bó với đất. Cồn Sơn không phải là nơi có những khu nghỉ dưỡng sang trọng hay dịch vụ “cao cấp” kiểu thị thành. Nơi đây quyến rũ du khách bởi chính cách người dân tự tay làm du lịch bằng sự mến khách và bản năng sáng tạo của mình. Những trải nghiệm tại Cồn Sơn không chỉ là hành trình khám phá, mà còn là sự trở về – trở về với ký ức tuổi thơ sống động như hái cây ăn quả, mò cua bắt cá,… hay đơn giản là cùng thưởng thức những bữa cơm giản dị với người dân nơi đây, chia sẻ với nhau những câu chuyện hàng ngày.

Khu rừng ngập nước ở Vườn quốc gia U Minh hạ. Ảnh: Kim Dung

Hành trình qua miền giao thoa: Từ chùa cổ Khmer đến rừng U Minh xanh thẳm

Từ Cần Thơ, hành trình có thể tiếp tục đến Hậu Giang, ghé qua Công viên Mùa Xuân – nơi lưu giữ những mảng xanh nguyên sơ cùng những cánh chim bay như lạc vào một vùng cổ tích đời thường. Đi sâu hơn vào phía Đông Nam là Sóc Trăng, Trà Vinh – vùng đất mang đậm dấu ấn của cộng đồng người Khmer và người Hoa. Những ngôi chùa cổ như chùa Dơi, chùa Som Rong, chùa La Hán không chỉ là nơi sinh hoạt tôn giáo mà còn là minh chứng cho sự giao thoa văn hóa đặc sắc giữa các dân tộc. Tại đây, niềm tin tín ngưỡng được gìn giữ qua bao thế hệ, phản ánh rõ trong từng nét chạm khắc, màu sắc và sinh hoạt cộng đồng. Và sẽ là thiếu sót nếu bỏ lỡ đất mũi Cà Mau, nơi rừng U Minh bạt ngàn vẫn lặng lẽ ôm lấy dấu ấn lịch sử kháng chiến của một thời hào hùng và kiêu hãnh.

Trải nghiệm làm sô-cô-la ở Tiền Giang. Ảnh: Alluvia Chocolatier

Nông sản và bản sắc: Một miền Tây đang tự kể câu chuyện mới

Cuộc sống sinh hoạt của người dân miền Tây cũng dân dã như cái không khí mà họ đang sống. Những ngôi nhà mái tôn, sân vườn rộng lớn ngập tràn cây trái như chôm chôm, bơ, sầu riêng, măng cụt, dừa, thốt nốt,… tạo nên cảnh sắc đáng trầm trồ mỗi mùa thu hoạch về.

Trong bức tranh trù phú của miền Tây, cacao là gam màu lạ – âm thầm nhưng đầy giá trị. Ở Tiền Giang, ít ai ngờ rằng loại cây vốn xa lạ với khí hậu nhiệt đới ngập nước này lại bén rễ ở vùng châu thổ, và từ đó tạo ra một mô hình nông nghiệp gắn với trải nghiệm thủ công. Du khách có thể tận tay hái quả, lên men, phơi, rang hạt, xay nhuyễn và cuối cùng là thưởng thức thành phẩm – thanh sô-cô-la mang hương vị đồng bằng, một hành trình cảm xúc của vị giác và tri thức. Đây không chỉ là sự kết hợp giữa nông nghiệp và công nghệ, mà còn là cách người miền Tây làm mới bản sắc mà không đánh mất gốc rễ.

Một miệt vườn miền Tây. Ảnh: CLB Hải Âu

Thảnh thơi giữa vườn trái cây: Lối sống ‘miệt vườn’ đúng nghĩa

Nếu những vườn cây trái là đặc sản của vùng đất này, thì chiếc võng đung đưa lại là biểu tượng cho tinh thần sống thong dong đặc trưng của miền Tây. Từ quán “cà phê võng” ven lộ đến hiên nhà quê, chiếc võng trở thành nơi trú ngụ của sự thư thái – nơi con người miền sông nước cho phép mình được chậm lại, giữa trưa nắng, giữa cuộc đời.

Giữa những kênh sông ngồi chằng chịt, nhờ có nguồn thực phẩm dồi dào, người dân nơi đây có sự sáng tạo vô hạn với thức ăn. Chỉ cần trong ngày hè oi bức, bước chân ra khu vườn rộng, hái quả bầu nặng trĩu, mò con cua con ốc, từ những nguyên liệu đơn giản, người dân có thể biến thành những món ăn “không đụng hàng”. Vì thế, những món ăn chẳng còn xa lạ như gỏi măng cụt, tôm chua, ốc nướng tiêu xanh, bún nước lèo,… tất cả được khéo léo tạo ra và nhân bản khắp nơi, tạo nên bản sắc ẩm thực riêng biệt của vùng đất châu thổ.

Thư thả xuôi theo dòng nước tại Làng nổi Tân Lập. Ảnh: Thu Phan

Hành trình sống chậm giữa thời đại vội vã

Trong thời đại mà những chuyến đi ngày càng bị thúc ép bởi lịch trình dày đặc, bởi những “phải check-in”, “phải trải nghiệm” như một dạng tiêu thụ ký ức, thì miền Tây mang đến một thứ đối lập: nơi ta không cần làm gì cả, nhưng lại thấy mình đang sống – một cách đủ đầy, đúng nhịp và chân thật.

Vùng đất Tây Nam Bộ không cố gắng để hấp dẫn, nhưng lại cuốn hút một cách rất riêng – bởi chính sự không vội vã của nó, bởi con người không tô vẽ, và bởi thiên nhiên không bị uốn nắn theo bất kỳ tham vọng nào.

Và có lẽ, trong một thế giới đang quay nhanh hơn bao giờ hết, thì điều quý giá nhất mà nơi này đem lại cho mỗi du khách chính là cảm giác được dừng lại – để lắng nghe một tiếng chim, để thở cùng một nhịp sông, để sống một khoảnh khắc không bị đẩy đi bởi bất cứ điều gì.

Hành trình về miền Tây vì thế không chỉ là một chuyến đi, mà là một trạng thái của tâm hồn – nơi mà con người tìm lại chính mình trong sự giản dị, và nhận ra: hóa ra sống chậm, sống gần, sống thật… chính là một loại xa xỉ phẩm thời đại.

Xem thêm bài viết cùng chuyên mục: