Nam Hoa
Hà Tiên, mảnh đất địa đầu phía Tây Nam Tổ quốc được Mạc Cửu (1655-1735) khai phá, gây dựng từ giữa thế kỷ 17 và tiếp tục được con ông là Mạc Thiên Tích (1718 – 1780) tiếp tục mở mang phát triển thành một vùng đất rộng lớn. Thành phố Hà Tiên cuối thế kỷ 17 từng là một cảng thị tuy bé nhưng sầm uất và xinh đẹp. Những thắng cảnh nổi bật của Hà Tiên đã được Mạc Thiên Tích đưa vào tập thơ Hà Tiên thập cảnh.

Đến đầu thế kỷ 20, Hà Tiên trong lời viết của nhà văn hóa – thi nhân Đông Hồ là vùng đất dù nằm hẻo lánh ở nơi chân trời góc bể, nhưng lại gồm đủ hết, có những núi đá vôi của Ninh Bình, hang sâu động hiểm giống Lạng Sơn, chút thạch thất sơn môn của Hương Tích, chút Tây Hồ của Hà Nội, chút Hương giang của Huế, chút chùa chiền của Bắc Ninh, chút biển đảo của Hạ Long hay Nha Trang… Ông viết: “Ở đây không có một cảnh nào to lớn đầy đủ, ở đây chỉ nhỏ nhắn xinh xinh, mà cảnh nào cũng có”.
Tôi đón ngày mới ở Hà Tiên tại công viên thành phố, bên bờ đầm Đông Hồ. Gió sớm miên man trên mặt nước lăn tăn sóng, hai ngọn Tô Châu còn tối thẫm, nổi bật trên nền trời. Những tia ban mai từ phía sau núi Tô Châu hắt lên, khiến những áng mây trắng rực lên trên nền trời xanh, tạo ra bức tranh thiên nhiên yên bình.
Lên núi Pháo Đài nhâm nhi ly cafe sáng, tôi mải mê ngắm không gian rộng mở nơi cửa sông Giang Thành. Trái núi nhỏ ngay đầu cầu Tô Châu này – xưa vốn là một hòn đảo ở cửa sông Giang Thành, nay đã “dính” vào đất liền – là 1 trong số 10 cảnh đẹp nổi tiếng trong Hà Tiên thập cảnh, được Mạc Thiên Tích – danh nhân nổi tiếng Hà Tiên đời chúa Nguyễn là một trong những người mở mang vùng đất Hà Tiên – đưa vào thơ ca với cái tên: Kim Dự lan đào (hòn đảo vàng ngăn sóng gió cho Hà Tiên).
Sau cữ cafe, tôi xuôi Quốc lộ 80 – trục đường chính của thành phố – ra ngoại ô để đến Thạch Động. Đây là ngọn núi đá vôi cô độc cao gần 100m nằm ven Quốc lộ 80, trong núi có một hang động lớn trổ ra nhiều cửa. Các nhũ đá tự nhiên trong động tạo ra những hình thù kỳ dị, được người dân nơi đây dùng để kể về truyền thuyết Thạch Sanh. Có những khi vào buổi sáng sớm, những vầng mây trắng như bông lững lờ bay ngang Thạch Động, bị hút vào cửa động, tạo nên một hình ảnh ngoạn mục giống như núi đang nuốt mây. Đó cũng là nguồn gốc của cái tên Thạch Động thôn vân trong Hà Tiên thập cảnh.
Cách Thạch Động khoảng 2km, sát trên đường biên giới với Campuchia là thắng cảnh nổi tiếng khác: núi Đá Dựng – được Mạc Thiên Tích nhắc tới trong khúc vịnh Châu Nham lạc lộ (cò về núi ngọc). Lưng chừng núi Đá Dựng có một cái hang, tương truyền là nơi sinh sống thuở nhỏ của Thạch Sanh. Sau khi bắn trúng đại bàng đang bắt công chúa bay ngang qua, chàng đã lần theo dấu máu tìm thấy hang đại bàng ở Thạch Động kế bên. Núi Đá Dựng không lớn, nhưng nổi tiếng bởi hệ thống hang phong phú, với những cái tên ấn tượng như: hang Mẹ Sanh, hang Thác Bạc, hang Cổng Trời, hang Trống Ngực, hang Khổ Qua, hang Thần Kim Quy…

Còn nhiều thắng cảnh khác được nhắc tới trong Hà Tiên thập cảnh như Bình San điệp thúy (cảnh trí an nhàn ở núi Bình San), nay trở thành khu lăng mộ của dòng họ Mạc nổi tiếng. Nhắc đến Hà Tiên, không thể không nhắc tới dòng họ Mạc, khởi đầu từ Mạc Cửu – người đã gây dựng mảnh đất hoang vu này thành một cảng thị giàu có, sầm uất trên vinh Xiêm La, và đã chủ động đem Hà Tiên về với Đàng Trong vào năm 1708, thời chúa Minh vương Nguyễn Phúc Chu. Quanh chân núi Bình San có một số ngôi chùa cổ, trong đó có chùa Sắc tứ Tam Bảo – cũng được xếp trong số 10 thắng cảnh nổi tiếng xưa – Tiêu tự thần chung (chuông chùa Tiêu, tên xưa của chùa). Trải qua thời gian và chiến tranh, chùa Sắc tứ Tam Bảo nay được dựng mới gần như toàn bộ. Gần đó, chùa Phù Dung dù được tôn tạo nhưng vẫn còn giữ lại được gian chùa cổ xưa thanh nhã.
Thắng cảnh chùa Hang – hòn Phụ Tử nằm xa nhất từ trung tâm thành phố, cách khoảng 35km. Tôi theo con đường ôm bờ biển đi giữa những làn gió mát lành mang vị mặn mòi, băng qua những hàng cây cổ thụ cao vút xanh phủ bóng mát xuống con đường nhỏ uốn lượn. Chùa Hang là cái tên dân dã của chùa Hải Sơn, bởi chùa thờ Phật trong hang đá tự nhiên ngay sát bờ biển, với các thạch nhũ nhiều hình dạng, như động Phong Nha thu nhỏ. Ra khỏi chùa trong hang, đến bờ biển là được ngắm một phần còn lại của hòn Phụ Tử – biểu tượng của du lịch Kiên Giang. Trước đây, hòn Phụ Tử là hai khối đá cao vài chục mét đứng cạnh nhau trên một bệ đá chung, nổi lên trên mặt biển. Tiếc rằng, vào năm 2006, hòn Phụ đã bị gãy đổ xuống biển, chỉ còn lại hòn Tử.
Hoàng hôn ở Mũi Nai – Lộc Trĩ thôn cư của Mạc Thiên Tích là thắng cảnh mà tôi muốn nói đến cuối đây. Đó là mỏm núi nhô ra biển ở phía tây nam Hà Tiên có nét giống như đầu một chú nai đang nằm hếch mõm ra biển – cái tên Mũi Nai từ đó mà thành. Mặt trời như trái cam đỏ rực từ từ lặn xuống biển Tây phẳng lặng. Ánh dương quang tắt dần trong chiều mênh mang gió, trong tâm trí tôi chợt nghe ngân vang làn điệu êm ái của ca khúc “Hà Tiên” của nhạc sĩ Minh Kỳ:
“Tôi nhớ hoài một chiều dừng chân ghé qua thăm miền ước mơ
Hà Tiên mến yêu đẹp như xứ thơ, xa cách tôi còn nhớ …”
Hà Tiên – miền hẻo lánh mà lại là miền ước mơ của tôi đó!
Xem thêm bài viết cùng chuyên mục: