Bài TRẦN GIÁP
Ảnh PHOTO TOUR 2024

Hơn 73.000 bài kiểm tra, thử nghiệm trên chặng đường gần 4 triệu km, từ cồn cát đỏ ở Dubai đến những con đường mòn Moad ở Nevada, từ đường đua Nürburgring đến cái lạnh âm 60 độ của Bắc cực, những chiếc Defender được tạo ra để mang đến những trải nghiệm tuyệt vời đầy hứng khởi.

Chiếc Defender 110 trên những cung đường miền núi

“Defender không phải là chiếc xe đầu tiên nhưng đó là một bạn đồng hành đúng nghĩa và đầy cảm xúc” – anh Hải Triều, có lẽ là người đàn ông lái xe xuyên lục địa nhiều nhất Việt Nam đã bắt đầu câu chuyện với tôi dưới mái hiên căn nhà cổ đã hơn 120 tuổi của người H’Mông giữa cao nguyên đá Hà Giang. Các con đường được sinh ra để đi từ điểm này đến điểm khác và mọi thứ, từ hàng hóa, văn hóa tôn giáo, chủng tộc đều dần lan truyền trên những con đường đó. Đó là một trong những lý do khiến anh Triều lên đường khám phá thế giới với niềm đam mê lịch sử của các châu lục. Anh mải mê chạy xe từ Sài Gòn tới London, vòng quanh châu Âu, theo dấu con đường tơ lụa xưa qua Trung Á, rồi Mông Cổ, dạo quanh nước Nga rộng lớn trước khi “quá giang” Tân Cương, Trung Quốc và trở lại Hà Nội để hôm nay chúng tôi gặp nhau trong một hành trình mà tôi gọi là “Hành trình của những di sản”.

Anh Hải Triều và chiếc xe Defender 2011

Di sản đầu tiên có lẽ chính là chiếc xe mà anh Triều đã đi vạn dặm đường, Defender đời 2011, một mẫu xe trứ danh đã viết tiếp trang sử oanh liệt cho thương hiệu Land Rover, nó kéo dài cho tới tận ngày nay khi đồng hành cùng hai “hậu duệ” Defender 110 và Defender 130. Chúng tôi mang 3 “di sản” đó để ngao du đất trời cao nguyên đá, vốn cũng được xem là nơi ẩn chứa rất nhiều những di sản cho thế hệ mai sau. Vượt dốc Bắc Sum, đèo Cổng trời, chúng tôi dừng lại rất lâu trong căn nhà dệt lanh của đồng bào ở Lùng Tám. Những người phụ nữ H’Mông từ bao đời nay, bằng chính đôi tay tài hoa của mình đã dệt nên bao tấm áo cho chồng con và vẽ nên hàng triệu triệu hoa văn trên vô vàn chiếc váy – vẫn xúng xính xuống chợ. Từ cây lanh dầu, người H’Mông đã tạo nên một di sản độc đáo giữa miền núi đá tai mèo khắc nghiệt nơi biên viễn của nước Việt. Trên ghế những chiếc Defender mới, cũng có những chi tiết được làm từ loại vải dệt Robust trứ danh, loại vải không chỉ tạo nên sự độc đáo mà còn chống mài mòn rất tốt.

Chúng tôi, lại cứ để cho tâm hồn dẫn lối mà đi dọc sông Miện, qua dốc Thẩm Mã – nơi đồng bào xưa vẫn dùng để thử sức những con ngựa khỏe, rồi lại ngẩn ngơ ở Phố Cáo, Sủng Là bởi hương sắc của hoa đào, mận, lê và hoa gạo thắp lửa một góc trời. Dĩ nhiên, với những chiến binh offroad siêu hạng như Defender, chúng tôi khẽ nhích ga là đầy xúc cảm vượt dốc vào Phó Bảng, Phố Là – nơi những hàng sa mộc xanh ngắt giữa cánh đồng lúa mạch, vào Sảng Tủng – nơi có hoang mạc đá để thấy thiên nhiên đầy khắc nghiệt bên cạnh sức sống mãnh liệt của người H’Mông. Cảm xúc và niềm hứng khởi luôn là điều mà anh Triều có thể tìm thấy với những chiếc Defender: “Khi cầm lái nó, cái máu phiêu lưu lại sôi sùng sục và mình có thể lái xe cả tháng trời liên tục được”. Di sản của miền biên viễn, nơi cực bắc của đất Việt là những rặng núi đá trùng điệp nối tiếp nhau, trên đó, đồng bào H’Mông đã bốc từng nắm đất bỏ vào từng hốc đá, để rồi gieo hạt ngô vào đó làm kế sinh nhai qua bao thăng trầm của lịch sử.

Hai chiếc Defender 110 và 130 trên cung đường Hà Giang

Họ tạo nên những di sản sống, những phiên chợ đầy sắc màu, những vòng bạc đẹp đến mê người, hay tiếng khèn tiếng sáo réo rắt giữa phiên chợ phong lưu Khâu Vai – phiên chợ chỉ họp một lần mỗi năm. Người H’Mông có lẽ là một trong những dân tộc kiên cường nhất, khi núi nào cao nhất ta đều gặp họ. Bởi vậy, chúng tôi vẫn thường nói rằng ở Việt Nam “chẳng có ngọn núi nào cao hơn đầu gối của người H’Mông”, và để leo được những ngọn núi đó, nơi có thể đặt được bánh xe, có lẽ rất ít những chiếc xe có thể làm được, trong đó có Defender. Khép trọn cung đường Hạnh Phúc, chúng tôi xuôi về Mèo Vạc sau những góc cua tay áo cực gắt, sau những đoạn đường núi đá bùn lầy nhưng trong lòng đầy xúc cảm. Và khi ngồi dưới mái hiên căn nhà trình tường đã hơn 120 tuổi, tôi thấy từng hình ảnh đang tua chậm trong chính đầu mình, và tôi ước, được tiếp tục in hằn vệt bánh xe của Defender trên khắp thế giới, kết nối những di sản của nhân loại.

Bài viết liên quan: