Bài: Phạm Đức Anh

Ảnh: Lê Việt Khánh, Vũ Minh Quân

Các bé gái người Hà Nhì (Y Tý) trên đường đi học
Hai em bé H'Mông ở bản Ngải Trồ (Y Tý) mừng ngày xuân

“Nhớ bản sương giăng, nhớ đèo mây phủ

Nơi nao qua lòng lại chẳng yêu thương

Khi ta ở chỉ là nơi đất ở

Khi ta đi đất đã hóa tâm hồn”

(Tiếng hát con tàu – Chế Lan Viên)

Những em bé ở Sủng Là (Hà Giang)
Vui chơi ngày Tết bên ruộng cải

Đất và người Tây Bắc để thương, để nhớ trong lòng du khách không chỉ bởi cảnh sắc thiên nhiên với đại ngàn hùng vĩ, với ruộng bậc thang say đắm lòng người mà còn bởi những con người bình dị nơi đây.

Vui đùa trên ruộng hoa tam giác mạch ở Phố Cáo (Hà Giang)

Trong ký ức của người lữ khách, quên sao được khoảnh khắc những cô cậu bé dân tộc thiểu số nô nức vui đùa trong bên những ruộng hoa cải, hoa tam giác mạch hay đào mận đang khoe sắc. Những ánh mắt, nụ cười trong veo và hồn nhiên của các em còn ấn tượng hơn cả ngàn lời nói, lan tỏa một cảm giác bình yên đến khó tả.

Em bé Sapa (Lào Cai)

Còn đâu đó những vất vả trong đời sống nơi miền núi xa xôi, ấy vậy mà nụ cười của lũ trẻ vẫn cứ mênh mông, khoáng đạt như sông suối; tiếng cười vẫn lảnh lót vô tư lự. Phải chăng cuộc sống trong lành, gần gũi với thiên nhiên đó đã đem cho những nụ cười sơn cước này một vẻ đẹp lạ kì đến thế?